Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Lòng Heo (1)


trước sau

Trình Uyển Thu dùng ánh mắt ý bảo nữ nhi đừng nóng vội.

Tuy rằng khi nàng phát hiện Bạch Lê Hoa sống cũng không quá khổ cực cũng có chút tự trách mình lúc trước sơ ý, nhưng cũng không phải thực sự tức giận.

Lúc trước nàng không thích Đại nữ nhi này, chủ yếu là sợ nàng được Bạch Diễn Trung sủng ái mà làm cho mẫu tử các nàng không có chỗ đứng.

Nhưng bây giờ trong bụng mình có thai hài tử, tương lại người sở hữu gia sản Bạch gia đều là mình, sao còn phỉa sợ một nha đầu đã xuất giá chứ.

Chẳng qua nếu người đã tới, nàng cũng không ngại cho nàng thấy rõ một chút.

Rốt cuộc nàng ở trong mắt Bạch Diễn Trung chính là ôn nhu, hiền huệ, có lý lẽ.

Lúc này thấy người tới, chạy nhanh đi lên đi, “Ngươi đứa nhỏ này, tới là tốt rồi, còn đem theo đồ làm gì.”

Bạch Lê Hoa từ xa đã thấy bọn họ hoà thuận vui vẻ ngồi ở trên ghế mây, tiểu nương Trình Uyển Thu mặt thẹn thùng, Bạch Ngọc Lan thất thần, còn Bạch Diễn Trung vẻ mặt vui mừng, mặt mày hồng hào, làm gì giống như có bệnh.

Không biết Bạch Ngọc Lan tại sao lại muốn nàng về nhà.

“Chúng ta đi mua chút đồ trong nhà, vừa lúc gặp muội muội nói thân thể cha không khỏe, trong lòng lo lắng nên tự mình đến thăm một chút.” Bạch Lê Hoa cười đem lòng heo dưa lên, “Đây là một chút tâm ý của ta, cha và di nương đừng ghét bỏ mới được.”

Bạch Ngọc Lan chột dạ nhìn thoáng qua mẫu thân nhà mình, nhanh chóng giải thích, “Ta nghe Thúy Nhi nói, cha đã nhiều đêm ngủ không an ổn, lúc này mới thuận miệng nói ra.”

Ánh mắt Trình Uyển Thu sắc bén nhìn thoáng qua Bạch Ngọc Lan rồi nhìn vào Thúy Nhi đang vùi đầu đứng ở phía sau.

“Nếu tới rồi thì vào nhà ngồi đi.”

Bạch Lê Hoa đem heo xuống nước đưa cho trước mặt giả vờ thân thiết với Trình Uyển Thu, “Di nương, đây là một chút tâm ý của chúng ta.”

“Ngươi……”

Trình Uyển Thu đang muốn nổi cáu, lại nghe thấy Bạch Lê Hoa nói: “Di nương, lòng heo là đồ tốt đó, chúng ta còn chưa thường xuyên được ăn đâu.”

Lòng heo còn không phải là chỗ chứ phân heo sao, Trình Uyển Thu cuối cùng không thể nhịn được, lộ
ra biểu tình ghét bỏ.

Lòng heo này, kỳ thật chính là ruột già của heo, mấy thứ lòng heo, phổi heo đều không ai cần, ngoại trừ nhà cực nào thì xào chút lòng heo, bóp mũi mà ăn.

Ruột già heo còn là đồ người gặp người ghét, hận không thể ném đi.

Nhưng lúc này Bạch Lê Hoa như có ý là các nàng thường xuyên ăn món này.

Có thể thấy được điều kiện Lương gia tệ như thế nào.

Bạch Diễn Trung tuy rằng chán ghét, nhưng cũng có chút không đành lòng.

Trình Uyển Thu cũng mặc kệ, che lại chóp mũi la lên: “Ngươi đem nó vất đi!”

Lòng heo hay ruột già heo cũng phát ra mùi phân thúi, làm bà muốn nôn.

Thấy bộ dáng của nàng, Bạch Diễn Trung lo lắng cho nhi tử của mình, quát lớn đại nữ nhi, “Còn không mau đem đồ này quăng ra ngoài!”

Bạch Ngọc Lan đứng ở bên cạnh Trình Uyển Thu, vỗ lưng cho bà thuận khí, ra vẻ nữ nhi hiếu thuận.

Lương Đại Lang che chở cho Bạch Lê Hoa, “Người đừng tức giận, chúng ta liền ném đồ này ra ngoài.”

Dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của tức phụ mình, hắn mà không nói gì sợ là nhạc phụ sẽ cầm gây đánh, nàng sẽ không về nhà được.

Bạch Lê Hoa tức giận nói, “Không được ném, dựa vào cái gì mà đồ ăn chúng ta ăn được mà các nàng thì không ăn được?”

Đáng tiếc nàng trước đây đã coi thường tâm tư của người nhà này, nên không gửi đồ ở nơi khác, bây giờ thịt trong tay mặc dù đã được che đi, nhưng gà mái và gà con thì bọn họ chỉ liếc mắt là có thể thấy.

Bạch Ngọc Lan thấy, liền nói, “Tỷ tỷ ngươi cũng thật là, rõ ràng mua gà rồi, mà lại muốn lấy lòng heo ghê tởm tới, chọc cho phụ thân với nương tức giận thì có gì tốt cho tỷ đâu?”

Đã đến hồi gay cấn...có ai hóng tiếp không ạ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện