Không Gian Làm Ruộng: Vợ Nhà Nông Thần Y Xấu Xí

Kế hoạch (2)


trước sau

Hai người không tình nguyện đi vào nhà.

Lương Nhị Lang đi theo sau Lý Tiểu Ngọc, đóng cửa lại, vẻ mặt khó hiểu hỏi nàng, “Nàng tại sao một hai phải nháo phân gia vậy?”

“Cái gì mà một hai ta phải nháo?” Lý Tiểu Ngọc hỏi, “Tình huống trong nhà như thế nào chàng cũng thấy rồi, liên tiếp xảy ra chuyện làm cho ta mỗi ngày ăn thịt rồng cũng nuốt không trôi!”

Tựa hồ đoán được Lương Nhị Lang muốn nói gì, Lý Tiểu Ngọc trước hết đem lời muốn nói đặt ở đầu môi.

Trong nhà nghèo một chút thì không sao, nhưng nếu gả tới đây mà ngay cả mạng cũng giữ không nổi thì không làm được.

“Ta không phải có ý này!” Lương Nhị Lang thoạt nhìn lo lắng sốt ruột, “Nàng nói nàng ta rốt cuộc muốn gì, chúng ta cứ như vậy mà phân ra, tới lúc đó bị nàng ta theo dõi thì càng khó thoát chết sao?”

Nhưng hiện tại đã rút dây động rừng.

“Nếu không……”

Hai người nhìn nhau, nghĩ đến ý nghĩ trong lòng, không khỏi có chút run sợ.

“Miêu ngao…… Miêu ngao……”

Không biết mèo hoang động dục từ nơi nào chạy tới, vẫn luôn ở bên ngoài gào không ngừng, càng lúc càng dồn dập.

Mấy tiếng kêu thô ráp này dọa cho Lương Nhị Lang đang tập trung tinh thần phải rùng mình, tức khắc nổi giận mắng, “Cái con mèo ôn dịch, xuân qua lâu rồi mà còn ***, coi chừng lão tử đi ra ngoài đánh chết ngươi!”

Hắn hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, không bao lâu lại hùng hùng hổ hổ trở về.

“Không biết trốn đi đâu.”

Vừa dứt lời, mèo hoang lại kêu lên.

Đi ra ngoài vẫn không tìm được.

Mèo hoang này kêu đến tâm phiền ý loạn, Lý Tiểu Ngọc nhíu mày, “Ta đi ra ngoài xem.”

Bên ngoài không có ai.

Lý Tiểu Ngọc đi theo thanh âm, lặng lẽ đi vòng ra đằng sau vách tường nhà mình, nhìn quanh, không bao lâu thì thấy một hán tử cao lớn thô kệch đang khom lưng, chụm tay làm thành loa, lén lút kêu tiếng mèo.

Rõ ràng là muốn dẫn nàng ra.

Lý Tiểu Ngọc giận sôi máu, muốn quát lớn nhưng lại sợ bị người trong phòng nghe thấy, chỉ có thể trầm giọng kêu: “Lý Đại Lực, ngươi lén lút làm gì đấy!”

Hán tử kia bị hoảng sợ, nhưng thấy Lý Tiểu Ngọc, biểu tình rõ ràng
cao hứng, “Ta… Ta không có làm gì a!”

Thấy bộ dáng này của hắn, Lý Tiểu Ngọc liền cảm thấy không phải chuyện tốt gì, mặt lạnh đi, “Vậy ngươi tới đây làm gì? Không có việc gì thì lăn nhanh đi!”

“Tiểu Ngọc, tốt xấu gì ta cũng là ca ca muội.” Nam tử lúc này không còn co rúm, “Muội nói chuyện với ta như vậy hả?”

“Ta phi!” Lý Tiểu Ngọc nhổ nước bọt xuống đất, “Nếu huynh thật sự coi ta là muội tử thì sẽ không cả ngày muốn bán ta vào nhà thổ đi.”

Không cần biết là ở nhà chồng hay là nhà mẹ đẻ, cái tên đại ca này chỉ khi thiếu bạc mới nhớ tới nàng.

Nếu không phải nàng tự mình làm chủ, mạnh mẽ gả cho Lương Nhị Lang, chỉ sợ đã sớm bị cái tên đại ca cùng cha cùng mẹ bán và thanh lâu ngày ngày sống không bằng chết.

“Được rồi, chuyện đã bao nhiêu năm trước rồi mà còn lải nhải không yên.” Lý Đại Lực không kiên nhẫn nói, “Ta thiếu người ta không ít bạc, muội mau đi lấy cho ta.”

“Không phải lần trước ta đã cho huynh rồi sao?” Lý Tiểu Ngọc nói, “Huynh đã đáp ứng ta sẽ không bao giờ đánh bạc nữa”

“Ta đâu có muốn đánh bạc!” Lý Đại Lực tức giận nói, “Đây không phải là sau khi trả còn thừa lại vài đồng tiền sao, ta muốn đi kiếm lại, kết quả bọn âm tào địa phủ kia lừa gạt ta, lão tử lần này thật sự hoàn toàn bị ép buộc á.”

Hắn nói rồi ngồi bệt xuống, miệng hùng hùng hổ hổ, vẻ mặt suy sút.

Lý Tiểu Ngọc cũng không thèm nhìn, trực tiếp nói, “Ta không có bạc!”

Thôi rồi, người nhà cực phẩm của Tiểu Ngọc đã xuất hiện...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện