“Vương gia, ngài thật sự muốn để Ninh cô nương vào ở Vô Phương Cư ư?” Sau khi thu xếp mọi thứ ổn thỏa cho Ninh Hiểu Tiêu, Lục Tường và Bùi Nghiên Đình bèn đi tới thư phòng.“Bản Vương đang theo đuổi nàng ấy, không phải ta để cho nàng ấy vào ở Vô Phương Cư là điều rất bình thường sao?” Bùi Nghiên Đình trả lời lại như lẽ đương nhiên, khiến Lục Tường phải đè nén tất cả nghi vấn ở phía sau xuống.Nhưng mà Vô Phương Cư kia là...Vương gia đùa giỡn có phải quá giống như thật rồi hay không?Ngược lại với sự bình tĩnh của Bùi Nghiên Đình, ở bên chỗ của Tề Thục Tú đã dấy lên một trận sóng to gió lớn.“Quận chúa, quận chúa… Người cẩn thận chút… Đừng tự làm mình bị thương!” Thúy Nhi nhảy dựng sang một bên để né tránh chiếc bình hoa đã bị đập vỡ, sau đó vội vàng tiến lên, ôm lấy Tề Thục Tú còn đang muốn tiếp tục ném đồ.“Vô Phương Cư! Biểu ca vậy mà lại để cho nữ nhân kia vào Vô Phương Cư!” Ánh mắt của Tề Thục Tú đều bị tơ máu đỏ bừng che kín, bên trong còn trộn lẫn vô số hận ý.“Quận chúa, chẳng qua là Vương gia đã bị nữ nhân kia mê hoặc.” Thúy Nhi vội vàng khuyên nhủ: “Quận chúa ngàn vạn lần đừng kích động.
Nếu để cho Vương gia nhìn thấy…”Câu nói này đã hoàn toàn thức tỉnh Tề Thục Tú, nàng buông bình hoa ở trong tay đang giơ lên cao xuống, tự lẩm bẩm nói một mình: “Đúng vậy, ta không thể để cho biểu ca nhìn thấy cái bộ dạng này của ta được.”Tề Thục Tú vội vàng chạy tới trước gương đồng, chỉnh lại mái tóc rối của mình.
Trong chốc lát, nàng đã trở lại bộ dáng dịu dàng, hiền thục kia.
Lúc này nàng mới mở miệng nói: “Người bên ngoài đã biết tin tức biểu ca trở về chưa? Bảo người chuẩn bị tốt một ít bánh hoa quế đi.
Đây là loại bánh mà Lương tiểu thư thích ăn nhất.”“Vâng, Quận chúa.” Thúy Nhi che miệng cười khẽ, nàng ta biết Quận chúa nhà mình đã trở lại bình thường rồi.Ngày tiếp theo, Tề Thục Tú chỉ vừa mới ăn điểm tâm xong thì Lương Ngọc Doanh đã tìm tới cửa.“Lương tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi.
Thúy Nhi, mau mang bánh hoa quế mà Lương tỷ tỷ thích ăn nhất lên đây.” Tề Thục Tú nhẹ nhàng phân phó rồi nói: “Tỷ tỷ, mỗi ngày muội đều