“Vừa vặn vá được khoảng trống trên ngực ta, vô cùng thích hợp.” Ngón tay thon dài của Bùi Nghiên Đình nhẹ nhàng vuốt ve vết thêu nhỏ tinh xảo trên ngực, cười rất hài lòng.Ninh Hiểu Tiêu ngây người nhìn bộ dạng say mê của Bùi Nghiên Đình, lửa giận trong lòng lập tức dâng lên.
Nàng bay lên đá thẳng một cước tới phía hắn: “Bùi Nghiên Đình, ngươi đủ rồi đấy!”“Hiểu Tiêu, có chuyện gì vậy?” Bùi Nghiên Đình nhanh nhẹn né được đòn tấn công của Ninh Hiểu Tiêu, khó hiểu hỏi lại.“Ta đang hợp tác với ngươi chứ không phải để cho ngươi chiếm tiện nghi!” Ninh Hiểu Tiêu tức giận quát lên.Bùi Nghiên Đình đáp lại với vẻ mặt vô tội: “Chúng ta đang hợp tác mà.
Không phải là ta đang luyện tập thêm một chút để tránh lộ tẩy với người ngoài hay sao?”“Cứ phải luyện tập trước mặt ta như thế này sao?” Ninh Hiểu Tiêu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.“Ta muốn luyện tập để lúc hai chúng ta ở cạnh nhau sẽ thật tự nhiên, như vậy mới không có ai nhìn ra sơ hở được.” Ánh mắt của Bùi Nghiên Đình tối sầm lại: “Tình hình ở Tĩnh Quốc không được lạc quan cho lắm.”Ninh Hiểu Tiêu nhíu mày, lời Bùi Nghiên Đình nói có vẻ không sai, nhưng nàng cứ cảm thấy không thoải mái: “Được rồi, ngươi mau cút ra!”Bùi Nghiên Đình ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi rời khỏi căn phòng, ánh mắt hắn chợt hiện lên ý cười nồng đậm.Đúng như hắn nghĩ, Hiểu Tiêu không chỉ là một nữ tử trọng chữ tín mà còn là một nữ tử dễ mềm lòng.Không ngờ lần hợp tác này lại giúp cho hắn nhặt được một báu vật như vậy, nếu như hắn để mất đi thì đúng là đầu óc có vấn đề thật rồi.“Cung tiễn Vương gia.” Vân Lam đứng hành lễ ở ngoài cửa.“Ừm.” Bùi Nghiên Đình cười híp mắt, mặt mày hớn hở, rời đi.Vân Lam lập tức ngây ngốc luôn tại chỗ, cái người vừa mới cười tươi như hoa đào nở là ai vậy?Vị Vương gia chém giết tàn nhẫn, mặt sắt vô tình nhà nàng ta đi đâu mất rồi?Bên trong phòng, Ninh Hiểu Tiêu nhíu mày trầm tư: “Diễn kịch ở bên ngoài là được rồi, còn cần luyện tập ở sau lưng thế này để cho tự nhiên hơn ư?”Mắt nháy nháy hai cái, Ninh Hiểu Tiêu đột nhiên nghĩ ra điều gì.
Nàng đập mạnh tay xuống bàn một cái, nổi giận mắng: “Bùi Nghiên Đình