"Thật là nhẹ nhõm." Bùi Nghiên Hạo cảm thán một câu không rõ ý."Quả thật nhẹ nhõm." Bùi Nghiên Đình cười nói: "Ban đầu đệ còn nghĩ lần này đi Bắc Di phải trải qua một phen chiến đấu gian khổ, ai ngờ bọn họ lại tự đánh nhau, cho chúng ta hưởng lợi."Bùi Nghiên Đình cười lớn, nhưng tiếng cười của hắn dần dần nhỏ lại dưới ánh mắt chăm chú của Bùi Nghiên Hạo.
Cuối cùng trở thành lúng túng gượng cười cho đến khi biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc, không còn chút dáng vẻ nào là đang cười."Hoàng huynh...!Có những chuyện không cần phải nghĩ quá nhiều làm gì." Bùi Nghiên Đình nhíu mày, bực bội gãi gãi mái tóc của mình.Bùi Nghiên Hạo lấy ngón trỏ ấn nhẹ lên trán của mình: "Nghiên Đình, từ khi nào mà đệ trở nên ngây thơ, tin tưởng vào vận may như thế?"Bùi Nghiên Đình cười khan một tiếng: "Vào lúc Hiểu Tiêu muốn đi với đệ, đệ đã biết lần này sẽ có niềm vui bất ngờ.
Nhưng đệ không hề nghĩ rằng niềm vui này lại lớn như vậy."Mang tất cả chứng cứ người của Đại vương tử Bắc Di phạm tội phơi bày rõ ràng khắp thiên hạ.
Làm được chuyện lớn như thế này, ‘kinh hỉ’ không thể hình dung được nữa, mà phải là kinh sợ!"Cho nên, nhờ Ninh Hiểu Tiêu bày ra tất cả chứng cứ phạm tội, làm cho bách tính Bắc Di nổi lên oán hận với đám người Nguyễn Triệu Trạch.
Các ngươi chính là những chiến sĩ chính nghĩa xuất hiện đúng lúc." Bùi Nghiên Hạo nhẹ nhàng gật đầu với Bùi Nghiên Đình."Có thể lập tức thu gom nhiều chứng cứ như vậy...!Rốt cuộc Ninh Hiểu Tiêu là ai?" Bùi Nghiên Hạo thấp giọng cảm thán."Là nữ tử mà đệ đang theo đuổi đấy thôi." Bùi Nghiên Đình kiên định nói.Thường Nhạc đứng ở một bên nhìn thoáng qua Lục Tường, dùng ánh mắt ra hiệu, vương gia quả nhiên rất dũng cảm.Nữ tử như vậy mà cũng dám theo đuổi.Lục Tường xấu hổ quay đầu, vương gia nhà hắn vẫn đang dừng lại ở giai đoạn theo đuổi mà thôi."Khơi mào mâu thuẫn giữa Trấn Quốc Công và Thừa tướng, để bọn họ kiềm chế lẫn nhau, cho chúng ta có nhiều thời gian hơn để đối phó với bọn họ.
Sự hỗn loạn ở Bắc Di dễ dàng được giải quyết bằng ý dân...!Nghiên Đình, nàng ta rốt cuộc là ai?" Lần này Bùi