Editor: LacYen1012
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
——————
Tần Khải Chi đã xoay người lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi về phía trước.
Giang Yểu cũng giữ phong thái tự nhiên hết mức có thể, tiếp tục đi theo anh.
Tần Khải Chi.
Tên cậu nghe cũng hay!
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô bất giác cong lên.
"Em bị mất thẻ đoàn viên khi nào?"
" Em quên mất, năm ngoái.
"
"Năm ngoái là khi nào?"
Giang Yểu có chút xấu hổ, thật sự không muốn lộ ra mình cẩu thả trước mặt Tần Khải Chi.
" Thời điểm khi chuẩn bị giao thẻ đoàn viên vào cuối năm liền phát hiện nó đã biến mất! "
Cô giáo bất lực: "Được rồi, em hãy điền vào mẫu thông tin này, nó sẽ được dùng để xin lại".
Thu xếp xong cho Giang Yểu, quay đầu nhìn về phía Tần Khải Chi: "Bạn học này viết xong, có thể mang đến văn phòng Ủy ban thiếu niên trên lầu bốn, giao cho Tôn lão sư.
"
Cậu gật đầu đáp ứng.
Giang Yểu nhìn thấy cảnh này không khỏi oán thầm: Cái gì chứ, thật biết nghiền ép người khác làm việc thay cô.
Sau khi giải thích xong, cô giáo rời văn phòng, không biết đi đâu.
Nhất thời, trong phòng làm việc nhỏ chỉ còn lại có Giang Yểu và Tần Khải Chi.
Đối với một mình, Giang Yểu đương nhiên là đối với bất kỳ ai đến đều không cự tuyệt.
Nhưng sau nhiều lần và một thời gian dài, là một người mắc chứng sợ xã hội nhẹ, cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
"Ừm! Tần, Khải Chi, cậu đã gọi cho bạn học nào khác chưa?"
"Ngay trước mặt tôi.
"
Tần Khải Chi đặt tờ giấy đang nhìn xuống, trả lời: "Không có.
"
Giang Yểu vốn tưởng rằng cô không phải người duy nhất sơ suất như vậy, nhưng không ngờ cô lại là người duy nhất bất cẩn, thật xấu hổ.
"Chỉ có chị.
"
"!!!!!"
Trái tim Giang Yểu run lên.
Cô biết rõ ràng ý cậu muốn nói là gì, nhưng lại cố ý hiểu sai nó như thể đầu óc cô bị mắc kẹt.
"Trời đang mưa.
"
Cậu ẩm bẩm.
Thanh âm không lớn, nhưng Giang Yểu vẫn có thể nghe rõ trong không gian chỉ có hai người bọn họ.
Những hạt mưa rơi nghiêng bên ngoài cửa sổ không ngừng đập vào kính, trong phòng làm việc yên tĩnh cũng chuyền đến những tiếng động nhỏ.
Cậu giúp cô giáo đi gọi người, cô là người được gọi, cả hai đều không mang dù.
Giang Yểu nhân cơ hội nhìn quanh phòng làm việc, chỉ có một cái bàn cùng mấy cái ghế.
Thậm chí không có một máy lọc nước cần thiết cho một giáo viên, chứ đừng nói đến một chiếc dù.
Đinh linh linh-
Tiếng chuông kết thúc giờ học xuyên qua cửa số, từ lầu dạy học bên kia truyền đến.
Một lúc sau, có tiếng động lớn xen lẫn tiếng mưa.
Đến giờ ăn tối rồi.
Giang Yểu muốn đợi mưa tạnh liền rời đi, nhưng mưa không giảm mà còn nặng