Editor: LacYen1012
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
——————
"Ai u Tần Khải Chi có thể tìm thấy cậu, cậu làm sao..."
Giang Yểu vừa an tĩnh lại không bao lâu, cửa toà hành chính liền có người hùng hổ đi vào.
Cậu ta cầm trong tay hai chiếc dù, một chiếc thì gập lại, một chiếc là vừa rồi trên đường tới đây dùng để che mua, xem như lớn hơn một chút, nhưng trên người vẫn ướt mảng lớn, có thể thấy được mưa ngoài kia có bao nhiêu mãnh liệt.
Người kia dường như là tới đón Tần Khải Chi, nhưng không nghĩ tới còn có nữ sinh, lời còn chưa nói hết đã dừng lại.
Đón nam sinh đi, để lại một cô gái ở hội trường trong cơn mưa to, nhất là bây giờ văn phòng hành chính trống rỗng không có người, nghe có vẻ không được tử tế lắm.
Nam sinh đến đón người nhìn thấy cổ áo đồng phục của Giang Yểu gần như nhận ra khối cô học, lập tức không biết nên làm như nào cho phải, chỉ có thể đem đầu chuyển đến hướng Tần Khải Chi, thấp giọng hỏi: "Làm sao bây giờ lão Tần?"
Một người cầm dù đã rất phí sức, nhưng để một nữ sinh ở đây cũng xác thực không được tử tế.
Giang Yểu nhìn ra bọn hắn đang xoắn xuýt, trong lòng nhẫn tâm: "Các cậu đi đi, tôi chờ người tới tìm là được."
Có quỷ mới biết lão sư lớp có có đi tìm được cô hay không...
Giang Yểu cố hết sức biểu hiện mình là học tỷ, trưởng bối phong phạm, dáng vẻ thoải mái như mây gió.
Thật tình cô biết giờ phút này trong lòng cô rất hoảng chỉ kém mỗi tay chân run rẩy.
Tần Khải Chi nhất thời không nói chuyện, yên lặng cầm chiếc dù gập trong tay nam sinh kia đưa tới hướng Giang Yểu.
"Cho chị."
Giang Yểu sững sờ tại chỗ.
"Tôi—— "
Đèn phòng giống như là cố ý hợp tác với tình hình, lóe lên rồi lại tắt, công tắc nguồn điện có vẻ không quá ổn định.
Thoáng một cái lời cự tuyệt được Giang Yểu lần nữa nuốt xuống bụng.
"Cám, cám ơn."
"Vậy tôi làm sao trả lại cho cậu?"
"Có cơ hội trả lại." Anh nói, "Không vội."
Nói xong quay người cùng nam sinh kia giơ dù lên che mưa, chỉ trong nháy mắt liền biến mất trong đêm tối bao phủ với làn mưa to.
Giang Yểu cũng bung dù ra, nhưng đến cửa nhìn dãy lầu dạy học bên ngoài
bên ngoài cũng không tính là sáng, cô không khỏi yên lặng nuốt nước miếng.
Cô cầm thật chặt cán dù, dựa vào ánh đèn trên lầu giẫm lên vũng nước nhanh chân xông vào trong mưa.
Hạt mưa lớn không ngừng gõ lấy mặt dù, âm thanh bành bành cộc cộc trong tiếng mưa rơi, rõ ràng đến đáng sợ.
Hít thật sâu để tận lực đè xuống sợ hãi ở đáy lòng, Giang Yểu cũng không quan tâm đến giày đã sớm bị