Editor: LacYen1012
* Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad*
——————
"Giang Yểu! Giang Yểu?"
Thân thể Giang Yểu run lên, bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Liên Thanh Lễ một mặt nghi hoặc nhìn cô.
"Cậu bị sao vậy? Gặp Tiểu Bạch chưa? Làm sao trả dù cho người ta rồi vẫn xuất thần?"
Mi mắt Giang Yểu khẽ run, nhếch miệng lên một vòng không tính được là tự nhiên, cười: "Không có việc gì, tối nay không phải lại học vật lý à, sầu chết mất.
"
Liên Thanh Lễ lập tức bị chuyển lực chú ý, cũng bắt đầu mặt mày ủ rũ phàn nàn tiết học Vật Lý tối nay.
Giang Yểu yên lặng ở trong lòng thở phào một hơi.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, cô đi cùng với Trịnh Thấm Di trở về phòng ngủ, từng chuyện trong xế chiều hôm nay giống như đèn kéo quân ở trong đầu Giang Yểu vung đi không được, trêu cô đến hào hứng đê mê.
"Ai ai ai Giang Yểu! Kia là Tần Khải Chi phải không?!"
Theo động tác lắc mạnh của Trịnh Thấm Di, Giang Yểu thuận ánh mắt của cô ấy tập trung nhìn.
Nam sinh kia tựa tại thân cây lão hoè tráng kiện, người đi đường không ngừng quay đầu ngoái nhìn nhìn chăm chú.
Chỗ cậu đứng cũng không phải là rất dễ thấy, nhưng gương mặt kia quá sáng sủa, quả thực làm người khác chú ý.
Giang Yểu đối với cử động quái dị của mình lúc xế chiều hôm nay còn canh cánh trong lòng, vốn định giả vờ như không nhìn thấy trực tiếp đi ngang qua.
Có ai nghĩ được Trịnh Thấm Di một câu liền đem Giang Yểu đẩy đi: "Đi đi đi! Bắt chuyện!"
Giang Yểu ở trong lòng mắng Trịnh Thấm Di một trăm lần Không được nháy mắt, nhưng lúc đứng vững ở trước mặt cậu cũng dùng thời gian ngắn nhất điều chỉnh tốt trạng thái.
Dù sao, hai người bọn họ gặp nhau nhiều lần như vậy quan hệ hiện tại cũng coi như nửa bạn bè đi!
"Cậu làm sao —— "
"Tôi ở —— "
Giang Yểu vừa định mở miệng hỏi thăm, cậu cũng đồng thời lên tiếng.
"Cậu nói trước đi.
" Giang Yểu liền nói.
"Tôi đang chờ chị.
"
Tâm Giang Yểu bỗng nhiên run lên một cái.
Thế nhưng cô hoàn toàn không dám nghĩ quá nhiều.
"Sao, làm sao vậy? Có chuyện gì không?"
Cậu vươn tay ra, trong tay cầm một hộp quà.
Dây lụa màu hồng cột tùy ý, chứng tỏ đã bị mở ra.
Sự xấu hổ ban đầu của Giang Yểu lập tức bị đầu ong một chút, xuất hiện sợ hãi thay thế.
Là hộp quà trong hộc bằng lúc xế chiều của cậu.
Giang Yểu miệng hơi khô, khẽ mím môi lên môi, muốn hỏi lại nói không nên lời.
"Cái này, là của chị sao?"
Cậu hỏi.
Giang Yểu thở hơi dồn