Thật sự thì Bùi Thiệu đâu thể nói với Giang Nhược, quả thực chị tới không đúng lúc.
Anh ta giương khóe môi giữ nụ cười quen thuộc khiến người ta thoải mái: "Chỉ cần bên trên có lệnh, bất kể chị tới lúc nào cũng đều là tới đúng lúc."
Vì ở phương diện phỏng đoán tâm ý lãnh đạo, Bùi Thiệu có kha khá chiến tích, cho nên rất được lòng Lục Hoài Thâm, dùng anh ta đến mấy năm rồi, theo tuổi tác thì Bùi Thiệu lớn hơn Giang Nhược mấy tuổi, năng lực cũng đứng trên cô, mỗi lần Bùi Thiệu gọi cô là chị, Giang Nhược đều cảm thấy thẹn không dám nhận.
Nhưng bởi vì Bùi Thiệu và Lục Hoài Thâm là quan hệ cấp trên cấp dưới, lại không tiện sửa cách xưng hô của đối phương.
Điện thoại nội bộ kết nối, Bùi Thiệu nghe xong nói với Giang Nhược: "Lục tổng bảo chị đi vào đó chờ."
"Nhưng bên trong còn có người khác." Giang Nhược nhìn chằm chằm cánh cửa kia, có chút bất ngờ.
Ban nãy có mới thò nửa người vào đã lui ra, chắc là Lục Hoài Thâm nhìn thấy cô.
Bùi Thiệu nói: "Không sao, người mình cả."
Giang Nhược vẫn cảm thấy quấy rầy người khác bàn chuyện thì rất không lễ phép, hơn nữa người ta bàn việc công, cô ngồi bên cạnh cũng chẳng ra làm sao, định đợi người bên trong đi ra mới lại vào.
Bùi Thiệu đảo mắt nhìn xung quanh một vòng những người đang ngắm trộm suốt rồi nói kích thích cô: "Bên ngoài càng nhiều người hơn, chị chắc chắn muốn chờ ở bên ngoài à?"
Bùi Thiệu lại nói: "Bọn họ hẳn là sắp bàn xong việc rồi, nếu cảm thấy không được tự nhiên, bên trong có gian phòng nghỉ, chị có thể chờ bọn họ nói xong lại ra."
Giang Nhược ngẫm nghĩ rồi vẫn đẩy cửa đi vào.
Bùi Thiệu nhìn bóng lưng Giang Nhược mà hơi buồn cười, thế nào mà đến giờ hai người này vẫn lạc điệu thế? Lục tổng không định bảo cô ấy giấu mặt, ngược lại tự cô ấy cứ lén la lén lút.
Lúc Giang Nhược đẩy cửa đi vào, Lục Hoài Thâm đang nghe người trước mặt phân tích rủi ro, cô nhẹ bước, nhưng giày cao gót vẫn không tránh được phát ra tiếng lộc cộc khi chạm đất.
Người đang chăm chú làm phân tích tưởng thư kí đưa đồ vào, trong lòng thấy lạ, sao nghe tiếng bước chân mà chậm chạp mãi không thấy thư kí tiến lên, tiếp đó khóe mắt ngắm thấy một bóng dáng thướt tha đi vào phòng nghỉ, trong nháy mắt lực chú ý bị thu hút qua đó.
Một tay Lục Hoài Thâm chống má, vốn dĩ đang lật tài liệu, thấy thế bèn dùng đốt ngón tay gõ gõ mặt bàn, ánh mắt lạnh lùng lướt qua, cưỡng ép kéo lực chú ý của người kia về.
Giang Nhược lẳng lặng vừa vào phòng nghỉ, tinh thần chợt dao động, cũng cùng ý nghĩ với Bùi Thiệu, vì sao cô phải vụng trộm thế này? Với cô, việc công khai thân phận lại chẳng có chỗ nào không tốt cả.
Có lẽ do Lục Hoài Thâm tình nguyện trả lại cổ phần trước thời hạn mà cô lo lắng nếu gây rắc rối cho anh ấy, anh ấy sẽ thất hứa mất.
Cô không muốn khiến sự việc trở nên phức tạp hơn nữa, cho nên thà rằng cứ duy trì thời khắc hòa hợp này.
Hoặc là thái độ của Lục Hoài Thâm chuyển biến làm cô không tìm chuẩn được suy nghĩ của anh cho nên mới cảm thấy trở tay không kịp, trong trận cờ tình thế dễ thay đổi, khí thế vẫn luôn hết lớp này đến lớp khác, con người đối với nhân tố không xác định, cũng sẽ luôn cảm thấy do dự và nhát gan.
Giang Nhược thở một hơi khàn khàn, có thể trong khoảng thời gian này vẫn giấu nhiều chuyện trong lòng, nặng trình trịch, luôn làm cô cảm thấy tức ngực khó thở.
Cô nhìn xung quanh một vòng, chỉ là một căn phòng nghỉ đơn giản, có giường, có giá treo mũ áo, chỗ rộng hẹp vừa phải, bày biện tương đối ít, là phong cách tối giản Lục Hoài Thâm thích.
Giang Nhược ngồi xuống giường, chăn đơn màu xám phẳng phiu chịu sức nặng lõm xuống, hình thành nếp nhăn.
Phòng làm việc quá rộng, tiếng hai người nói chuyện cũng không to, cộng thêm phòng nghỉ cách âm rất tốt, Giang Nhược không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ nghe được tiếng xe cộ ồn ào vụn vỡ từ nơi xa truyền đến, hai ngày nay làm liên tục, bên tai luôn có tiếng ồn không dứt, tập trung cao độ lực chú ý, đột nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm, người bỗng như trống rỗng.
Cô đặt túi sang một bên, tay chống xuống giường, cúi đầu nhìn mặt đất phủ thảm lông sẫm màu, rút chân ra khỏi giày cao gót, mũi chân nhón trên thảm, lông thảm mềm mịn dán vào làn da, cảm giác ngưa ngứa xoa dịu đau đớn nơi bàn chân bị sung huyết.
Trước kia ngoài những trường hợp trang trọng cô sẽ không đi giày cao gót, suốt một đêm ở bữa tiệc, chân đã khó chịu muốn chết.
Nhưng sau khi đi làm, mỗi ngày đi giày cao gót lên xuống qua lại, quen rồi cũng có thể kiểm soát dễ dàng, đi nhanh như bay.
Sau khi mạch máu ở chân lưu thông, người liền mơ màng buồn ngủ, Giang Nhược nghiêng đầu thất thần một lát, cửa bị người ta lặng lẽ mở ra từ bên ngoài mà cô cũng chẳng nhận ra.
Tay Lục Hoài Thâm giơ ra định gõ cửa lại thu về, thấy một chân cô giẫm trên thảm, một chân kiễng lên, cô trời sinh da đã trắng lại mỏng, ngay cả làn da hai bàn chân cũng trắng nõn nà, mạch máu xanh nhạt trên mu bàn chân đều thấy rõ ràng.
Ánh mắt ấy quá nóng bỏng, Giang Nhược cảm ứng được thì theo đó ngẩng đầu nhìn sang, thấy Lục Hoài Thâm nheo mắt nhìn chằm chằm chân mình, cô thẹn thùng ngẩn người, chân đã thu vào trong, hơi mất tự nhiên giẫm hai chân lên nhau.
Lục Hoài Thâm vừa định lên tiếng, điện thoại đã có cuộc gọi đến, anh ra hiệu cho cô ra ngoài, sau đó nghe điện thoại, cầm di động đi ra ngoài, Giang Nhược đi giày xong cũng theo ra sau.
Cuộc điện thoại kia không biết là ai gọi tới, Giang Nhược nghe anh đáp lại câu được câu chăng, hiển nhiên là chẳng có tâm tư ứng phó đối phương.
Nhưng đối phương lại nói mãi không thôi, Lục Hoài Thâm cũng không ngắt máy, Giang Nhược bèn đứng cách xa bàn làm việc mấy bước không nhúc nhích.
Lục Hoài Thâm quẳng điện thoại trên mặt bàn, mất kiên nhẫn nới lỏng cà vạt, quay mặt nhìn về phía Giang Nhược, "Đứng không mệt à?"
"Không phải là sợ quấy rầy anh nói chuyện điện thoại sao." Giang Nhược nói rồi kéo ghế đối diện anh ngồi xuống.
Ánh mắt Lục Hoài Thâm tuần tra trên người cô một hồi, liền đó khẽ cười và nói: "Lúc này rồi còn xa cách gì nữa?"
Có vài người trình độ ăn nói rất cao, lời đã cạn mà ý vô cùng, phối hợp với ánh mắt sâu xa ý vị, Giang Nhược lập tức lĩnh ngộ được ẩn ý của anh ấy.
Giang Nhược mặt đỏ tim đập, mím môi sụ mặt, "Nơi công cộng, Lục tổng vẫn nên đứng đắn một tí thì hơn."
Lục Hoài Thâm nhướn mày, "Câu nào của anh làm em hiểu thành không đứng đắn?"
Câu này cũng thật cao thâm, người không đứng đắn ngay tức khắc biến thành cô rồi.
Cô nhìn anh ấy ở sau bàn làm việc, tùy ý dựa lưng vào ghế, cổ áo sơmi trắng hơi mở, mỗi một tấc lông mày cùng góc cạnh gương mặt trải qua tôi luyện năm tháng, đều lộ ra vẻ sắc sảo trầm ổn, mạnh mẽ lại không bướng bỉnh.
Giang Nhược đối diện với ánh nhìn của anh ấy trong chốc lát liền bại trận, thu tầm mắt nhìn sang bên cạnh, đi thẳng vào vấn đề, "Sáng nay anh bảo trả cổ phần lại cho tôi, khi nào có thể chắc chắn?"
Lục Hoài Thâm nhìn xa xăm: "Mới được bao lâu mà đã giục anh, sợ anh nuốt lời?"
Giang Nhược cười một tiếng: "Tôi không vội, cũng biết Lục tổng nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, không phải là người sẽ nuốt lời."
(nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy: một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi theo hoặc là lời nói ra như bát nước đổ đi)
Nét tươi cười trên mặt Lục Hoài Thâm phai nhạt, cảm xúc khó phân biệt, không nhanh không chậm nói: "Còn bảo không vội, dáng vẻ hư tình giả ý vỗ mông ngựa nịnh nọt cũng dùng cả rồi đấy thôi."
Vốn dĩ đã chẳng phải tán dương thật lòng, vỗ mông ngựa vỗ đến tận chân ngựa cũng là kết quả trong dự kiến, Giang Nhược dứt khoát đâm lao phải theo lao, "Đâu có chuyện bảo người ta làm việc còn bày ra bộ dạng anh đang nợ tôi trăm vạn chứ?"
Lục Hoài Thâm hỏi: "Đây là chuyện kinh nghiệm của em à?"
"Đương nhiên, Lục tổng tự mình truyền dạy, đến giờ cũng coi như có thể thành nghề rồi."
Vẻ tươi tắn trên mặt Lục Hoài Thâm hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu, chỉ còn giá rét trong đôi mắt, âm sắc lạnh nhạt, ngữ khí bình thản, "Lục tổng hôm nay đổi ca không lên lớp, cửa ở đằng sau."
Giang Nhược hơi đổ người về phía trước, hai tay đan vào nhau đặt ở mặt bàn, khóe miệng tích thành một độ cong hài hòa: "Vậy hôm nay là Lục Hoài Thâm hay Lục tiên sinh đang trực, tôi thì tùy ý cái nào cũng được."
Lục Hoài Thâm vẫn không suy chuyển nhìn cô không chớp mắt một lát, trong đôi mắt thâm trầm, là thứ cô nhìn không hiểu, Giang Nhược bị nhìn đến nỗi càng ngày càng không giữ nổi vẻ tươi cười.
Sau đó cố ra vẻ thoải mái mà triển khai đề tài ban đầu của mình: "Đêm nay Minh Ngọc tìm tôi, anh biết người này không?"
Lục Hoài Thâm nói: "Từng nghe nói."
Bản thân Lục Hoài Thâm cũng không tính là tiếp xúc nhiều với Giang Cận, nhiều lắm chỉ là có trao đổi trong thời gian hợp tác, hoặc là gặp nhau khi đến nhà họ Giang, quan