Mặc dù Lục Hoài Thâm được liệt vào hàng đầu sỏ gây tội, nhưng Giang Nhược cho rằng trong trận khói thuốc súng này, chẳng có người nào là vô tội.
Bao gồm cả bản thân cô ấy.
Giang Vị Minh lòng lang dạ sói, Giang Khải Ứng ép người gây khó dễ, mà cô thì tiếp tay làm bậy, Lục Hoài Thâm bày mưu tính kế gậy ông đập lưng ông.
Có người nào trong sạch đâu?
Đều đang vật lộn trong hậu quả do chính lựa chọn của mình dẫn tới mà thôi.
Những điều ấy, Giang Nhược cũng chỉ nghĩ trong lòng, hiện tại không phải lúc nói chuyện này với người già, nói rồi cũng không chắc ông ấy có thể nghe lọt tai, cho dù chính cô là người nghĩ như thế thì cũng vẫn biết khi không có lựa chọn nào khác, ai nấy đều bất đắc dĩ.
Giang Nhược im thin thít hồi lâu rồi hỏi ông ấy: "Nhưng sau khi lấy được cổ phần rồi thì sao? 20% cổ phần, thế lực chúng ta mỏng yếu có thể làm được gì? Chẳng có người ủng hộ, dựa theo tình cảnh giậu đổ bìm leo của ông bây giờ, ai dám giúp chúng ta chứ?"
Giang Khải Ứng biết Giang Nhược nói có lý, chỉ là ông ta không cam lòng.
"Vậy Lục Hoài Thâm giúp cháu, cháu cho rằng nó đang toan tính cái gì, cháu cho rằng chỉ bằng số cổ phần đó? 10% đâu có thể thỏa mãn được nó?! Nó ấy à con giun xéo lắm cũng quằn, bỏ gần tìm xa ra tay từ chỗ cháu, chờ chúng ta cùng Giang Vị Minh tranh đấu đến lúc cả hai bên đều thiệt hại, nó mới làm ngư ông đắc lợi cháu biết không? Lợi dụng vốn của Giang thị, dần dần nắm giữ toàn bộ Giang thị trong tay còn nó không tổn thất tí nào.
Đây mới là tác phong của nó!"
Trong lòng Giang Nhược chẳng dao động quá nhiều, mất ngủ sắp xếp suy nghĩ trọn cả đêm, cô cũng đã nghĩ tới kết quả xấu nhất: cái mà Lục Hoài Thâm muốn không phải là hợp tác đôi bên cùng có lợi với Giang thị, mà là muốn toàn bộ Giang thị.
Nếu tính khả thi của điều đó được thành lập, vậy Lục Hoài Thâm bỏ ra bao nhiêu công sức với cô, thật đúng là tính toán mọi bề đâu ra đấy.
Cho nên vốn dĩ không phải cô chưa từng nghĩ tới, cũng không phải không muốn nghĩ, mà là sợ suy nghĩ của mình trở thành hiện thực.
Một người đàn ông cứ ngỡ là thích mình, thật ra anh ấy chỉ muốn lợi dụng mình.
Thử nghĩ xem phát sinh chuyện mang đầy tính châm biếm này, thật không biết là người đàn ông ấy quá vô tình vô nghĩa, hay người phụ nữ kia quá ngốc.
Giang Nhược nói: "Cũng không nhất định phải nghĩ mọi việc tuyệt đối như vậy, nếu anh ấy không cần cái gì, giúp đỡ theo kiểu làm việc nghĩa không được chùn bước mới nên cảm thấy bất thường."
Giang Khải Ứng cũng đang lúc nổi nóng, Lục Hoài Thâm dám đưa ra yêu cầu này, chính vì đã nắm chắc bọn họ không còn lựa chọn nào khác, bất kể có giãy giụa tức giận chửi mắng thế nào đi nữa thì ông ta biết cuối cùng mình vẫn không thể không thỏa hiệp.
Đang vì sự bất lực của bản thân mà phẫn nộ, nghe được Giang Nhược nói mấy lời kiểu đó, giận không thể rèn sắt thành thép, nói: "Bây giờ sao cháu lại nói chuyện thiên vị cho Lục Hoài Thâm hả?"
Giang Nhược ngạc nhiên, cô chỉ đang đứng ở góc độ người bình thường mà suy xét, ngược lại bị chỉ trích là có xu hướng thiên vị.
Lời này xúc tác cho áp lực tích lũy dai dẳng trong lòng suốt thời gian dài, lần đầu tiên làm cô cảm thấy tất cả việc đã làm không hề có ý nghĩa.
Trong lòng cực kỳ khổ sở bất mãn: ông ở phía sau chỉ điểm giang sơn, cháu ở bên ngoài dốc sức bôn ba, chịu hết ấm ức, tất cả khổ ải mỏi mệt sự bao dung bất lực tột cùng, kết quả lại chỉ được một câu chất vấn.
Giọng Giang Nhược cứng nhắc phản bác: "Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn thôi.
Lục Hoài Thâm là người kinh doanh, sẽ không kinh doanh lỗ vốn.
Ban đầu vì sao anh ấy kết hôn với cháu, chẳng lẽ ông không rõ sao? Dựa vào đâu mà anh ấy không được tính toán được mất khi phải làm việc giúp người đã từng nghiền nát lòng tự trọng của mình? Sự viện trợ vô duyên vô cớ, mới càng có khả năng cất giấu lưỡi dao."
Giang Khải Ứng trừng mắt, hơi thở tức khắc nghẹn trong cổ họng, lồng ngực phập phồng rất mạnh, cảm xúc có phần kích động.
Giang Nhược thấy thế cả kinh, không dám kích thích ông ấy, vội nói: "Những gì ông và cháu nói đều là phỏng đoán, không phân rõ đúng sai, trước mắt việc khẩn cấp hàng đầu, là cần ông đưa ra quyết định, rốt cuộc là đổi 10% cổ phần lấy sự trợ giúp của Lục Hoài Thâm, hay vẫn nắm chặt 20% cổ phần nhưng chẳng có cách nào khả dụng? Việc điều tra tai nạn xe năm đó gặp phải nút cổ chai, bố con Giang Vị Minh cũng đang lén lút giở trò, cháu một thân một mình, không có thiên quân vạn mã, năng lực Cao Tùy cũng có hạn, hy vọng ông có thể cân nhắc kĩ lưỡng rồi đưa ra quyết định."
Giang Khải Ứng chầm chậm thở nặng nề, không nói gì, ông ta đâu thể không hiểu đạo lí so sánh hai việc nguy hại, việc nào nhẹ hơn thì chọn.
Chỉ là ông ta không cam lòng, chỉ hận mình lực bất tòng tâm.
Giang Khải Ứng thở dài ra một hơi, giọng nặng trĩu lại chua xót khổ sở, hơi có cảm giác chấp nhận số phận, xem như dặn dò cô: "Cháu không kiểm soát được Lục Hoài Thâm, người như nó..."
Anh ấy là người thế nào, Giang Khải Ứng chưa nói hết, cuối cùng bảo cô đồng ý yêu cầu của Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược đáp lời, trong lòng nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng mới mở miệng hỏi một chuyện: "Ông nội, lúc trước vì để Lục Hoài Thâm đồng ý kết hôn với cháu, rốt cuộc ông đã làm gì?"
Mặt Giang Khải Ứng chợt biến sắc, đôi đồng tử hơi vẩn đục xẹt qua một tia gì đó, Giang Nhược không kịp bắt lấy, ông ta chỉ cau mày nói: "Cái này cháu không cần biết."
Giang Nhược mím môi, khẽ nói: "Biết để khi đối mắt với anh ấy cháu sẽ có tính toán trong lòng."
Thái độ Giang Khải Ứng cứng rắn lên: "Ta nói rồi, cháu không cần phải biết, đều là việc ông làm, cháu biết cũng chỉ thêm phiền não mà thôi."
Giang Khải Ứng nói xong, hình như cảm thấy nói lỡ miệng, chép chép miệng, quay mặt đi, không nói chuyện nữa.
Nhưng đã đủ để Giang Nhược biết, chuyện không đơn giản như cô tưởng tượng, Giang Khải Ứng giấu cô một vài chuyện, mà từ trước đến giờ Lục Hoài Thâm cũng chưa từng nói đến.
Sau đó Cao Tùy đi vào bàn chuyện kiện tụng với Giang Khải Ứng, Giang Nhược ở bên cạnh lắng nghe, nói xong việc chính, Giang Khải Ứng hỏi đến bố Cao Tùy, quan hệ cá nhân của hai người không tệ.
Giang Nhược đứng dậy đi đến ra phòng vệ sinh bên ngoài, dành thời gian cho hai người họ nói chuyện phiếm.
Suốt đường cô đều nghĩ việc này việc kia, nửa đường va phải người nhà bệnh nhân, Giang Nhược liên tục xin lỗi, đối phương cũng không làm phiền.
Hôm nay Giang Nhược cứ rảnh là lại lôi điện thoại ra tìm xem bức ảnh Minh Ngọc chụp, nhìn chằm chằm xuất thần, mãi đến khi liên tưởng tới chuyện sau này, cảm thấy tâm trạng thấp thỏm không yên mới đóng lại.
Cô từ nhà vệ sinh đi ra, ngồi ở ghế hành lang ngoài phòng bệnh, lại mở bức ảnh kia ra.
Cô bần thần nghĩ: Đồng ý tặng cho Lục Hoài Thâm 10% cổ phần, trước khi lật đổ Giang Vị Minh, hoàn toàn không thể li hôn được.
Cổ phần bị gọt mất một nửa, vốn đã ở vào thế yếu, nếu ly hôn rồi, Lục Hoài Thâm đổi ý hoặc phản chiến, khi đó mới chính là thật sự hết cách.
Giang Nhược cảm thấy trong lòng tràn ngập vị đắng, hồi ấy khi trong nhà xảy ra chuyện, từ đầu đến cuối cô chưa từng kì vọng quá nhiều về cuộc đời sau này của mình, đâu thể ngờ sẽ biến thành thế này, đến hôn nhân cũng hoàn toàn trở thành công cụ, có nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Bệnh viện trong giờ ăn tối, người nhà ra ra vào vào, thường thường bước chân vội vội vàng vàng đi qua trước mặt cô, âm thanh bốn bề có phần huyên náo.
Có người xách theo cặp lồng giữ nhiệt, miệng phàn nàn với đầu kia điện thoại, anh chị em luôn đùn đẩy việc vô tích sự này cho anh ta, cả nhà đều bận, lẽ nào mỗi anh ta không bận chắc?
Còn có người nhà nhận được thông báo bệnh tình nguy kịch, khóc lóc gọi điện thoại cho người thân, bảo họ tới