Bị thư kí điểm danh yêu cầu phát biểu ý kiến, Giang Nhược nhìn cô ấy vẫn là vẻ tươi cười hòa nhã dạt dào trước sau như một, không biết vì sao, bây giờ nụ cười ấy trông có vẻ quái lạ cực kì.
Tay Giang Nhược mới vừa mở tập tài liệu ra liền khựng lại như thế, không biết nên trả lời ra sao, chỉ cười cười rồi nói: "Có lẽ là thước đo đánh giá đạo đức trong lòng mỗi người không giống nhau, cho nên mới làm chuyện sai lầm."
Thư kí gật đầu nói: "Cô nói có lý, con người là một cá thể, nếu tư tưởng hoàn toàn cùng chung chiều hướng, vậy cũng chẳng có ý nghĩa nữa.
Chỉ có điều, trợ lý Giang nhìn nhận như thế nào về hôn nhân, tình yêu, và kẻ thứ ba xuất hiện trong mối quan hệ hai người?"
Giang Nhược cảm thấy hôm nay thư kí cực kì nhiều lời với những chuyện ngoài lề không liên quan đến công việc, đặc biệt cô còn chưa hồi phục tinh thần từ sau chuyện vừa rồi, thoạt tiên chẳng thể nào đáp lại.
Thư kí lại là người tính tình nóng vội, không đợi cô nói chuyện, lại tung ra vấn đề thứ hai: "Trợ lý Giang có bạn trai không?"
Giang Nhược gập tập tài liệu, nói: "Chưa có." Nói xong, nhân tiện trả lời vấn đề đầu tiên của thư kí: "Có lẽ sau khi tôi có bạn trai sẽ có thể trả lời câu hỏi trước của chị."
Cô cho rằng bản thân không tính là nói dối, quả thực cô không có bạn trai, nhưng có chồng.
Nhưng đối phương có hỏi đâu mà cô càng không cần thiết lật tẩy đời tư của mình.
Thư kí dựa vào bàn làm việc của cô, có vẻ còn chuẩn bị tán gẫu, nghe xong lời cô nói bỗng nhiên rũ mắt mỉm cười, "Tôi nhớ tới trước đây khi còn ở New York công ty cũng xảy ra chuyện tương tự thế này, chỉ có điều nữ chính trong câu chuyện kia có khả năng là may mắn hơn Lauren Ngô một chút, hoặc nói thông minh hơn một chút.
Cô ta đã mang thai, nhưng không nói cho bạn trai, chờ tới khi người đàn ông kia và vợ vì mâu thuẫn mà chiến tranh lạnh thì nói ra việc này, cuối cùng người đàn ông kia hạ quyết tâm kết thúc cuộc hôn nhân của mình."
Thư kí Miya•Chou, tên tiếng Trung là Châu Trí Nhã, nguyên quán Hong Kong - Trung Quốc, theo bố mẹ di dân sang Mỹ từ nhỏ, tuy rằng biết tiếng Trung, nhưng hơi sứt sẹo, trong đó còn xen lẫn ngữ âm Quảng Đông, nhưng cô ấy nói thong thả rõ ràng từng câu từng chữ, Giang Nhược nghe hiểu hết, nhưng không nối lời.
Châu Trí Nhã lại nói: "Thật ra ấy mà, sự kiện Lauren Ngô với chuyện tôi vừa nói đây, hoàn cảnh phát sinh không giống nhau lắm, đầu tiên cuộc hôn nhân của Lục Thanh Thời và vợ ông ta chưa đến thời kì chán ngán tới mức không có cách nào điều hòa, hai người đều không cảm thấy không thể sống nổi cùng nhau.
Mà đôi vợ chồng ở New York kia bởi vì trên phương diện công việc và tư tưởng có khoảng cách, nghĩ mọi cách đều không thể đến gần nhau, người đàn ông kia tuy rằng muốn giữ lại, nhưng cũng chỉ là xuất phát từ thói quen, mối quan hệ này tựa như khối u, không cho phép lơ là, trải qua thời gian đổi thay, chắc chắn sẽ chuyển biến xấu, cuối cùng vẫn sẽ bị cắt bỏ, tình nhân mang thai, chỉ là một dịp tốt thúc đẩy ông ta sớm đưa ra quyết định này."
Cô ấy nói xong nhìn Giang Nhược một cái, phát hiện vẻ mặt cô bình tĩnh, đôi mắt khẽ chớp một chút, giống con bướm vỗ cánh nhẹ nhàng linh hoạt, lưu lại một đường viền nho nhỏ.
Trong lòng Giang Nhược còn đang so sánh hai cuộc hôn nhân trong lời nói của Châu Trí Nhã.
Rất nhiều người vốn chẳng có may mắn như thế, vừa bắt đầu đã có thể gặp được tình yêu, sau khi bước vào hôn nhân cũng là được ngày nào hay ngày ấy, cho dù xuất phát từ tình cảm, bước vào hôn nhân rồi cũng sẽ bị thời gian làm hao mòn tình cảm mãnh liệt, khi đó dựa cái gì duy trì hôn nhân?
Có vài người gặp được tình yêu mới, lòng ngập tràn hân hoan cho rằng người ấy đánh thức trái tim rung động thình thịch thời niên thiếu, cho rằng lần này sẽ là tình yêu lớn nhất trong cuộc đời, dứt khoát lao vào vòng ôm mới mẻ.
Nào ngờ, nhiều năm trước đây cũng từng cho rằng người đầu gối tay ấp hiện giờ chính là tình yêu lớn nhất kiếp này.
Mà một số người khác sẽ lựa chọn kinh doanh, cũng có khối người lấy hôn nhân để cải tử hoàn sinh.
Người khác nhau suy nghĩ cũng không giống nhau, cần phải có vấn đề cụ thể phân tích cụ thể, dù gì vẫn có ví dụ còn phức tạp hơn, như cô ấy cùng Lục Hoài Thâm...!
Giang Nhược nghĩ đến đây, bỗng như sáng tỏ điều gì, liên tưởng tới câu chữ từ đầu đến cuối của Châu Trí Nhã, ngay cả biểu cảm của cô ấy cũng đều biến thành chứng cứ có dụng ý khác, trong lòng cô đột nhiên hốt hoảng, hình như việc đối phương đột ngột hay nói, chỉ để nêu ra ví dụ nói bóng nói gió cô.
Giang Nhược bất an cười cười, "Người phụ nữ mang thai kia về sau ra sao?"
Châu Trí Nhã nói: "Tôi đang muốn nói đây, cô ta cưới người đàn ông kia, chỉ có điều vì người đàn ông kia là nhân sĩ nổi tiếng trong vòng, vợ trước lại là danh viện, mặc dù người phụ nữ kia mang thai sinh con, nỗ lực hòa nhập vòng bạn bè và giai tầng của người đàn ông, nhưng vẫn chịu đủ chỉ trích như cũ, thậm chí vì thế hai người cãi nhau chiến tranh lạnh nhiều lần, trước khi tôi rời New York, nghe nói người phụ nữ kia đã sinh con thứ hai, mắc chứng trầm cảm sau sinh, bên nam đã yêu cầu luật sư tư vấn thủ tục li hôn.
Cho nên, tất cả những người phụ nữ muốn lấy việc mang thai làm thủ đoạn đạt được mục đích, đều không thông minh lắm, ngộ nhỡ về sau tình cảm thay đổi, người đàn ông còn trách cô đã phá hoại hôn nhân của anh ta.
Cô nói xem có đúng không?"
(Danh viện: thường dùng để chỉ những người phụ nữ đẹp xuất thân từ gia đình nổi tiếng, có tài năng và ngoại hình, thường xuất hiện ở những sự kiện xã giao thời thượng.
Ngoài ra, hầu hết họ đều có nhiều đóng góp cho xã hội, và đam mê từ thiện.
Ở thời hiện đại, danh viện cũng bao gồm những người có địa vị và giàu có trong giới thời thượng cùng những người nổi tiếng)
Cái Giang Nhược để ý chính là, nói chuyện từ bấy đến giờ, không biết Châu Trí Nhã đã hỏi bao nhiêu lần cô cảm thấy sao cô thấy thế nào cô bảo có đúng không , hình như mỗi một lần đặt câu hỏi, đều là đang thăm dò.
Giang Nhược vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu đáp lại.
Nhưng trong lòng nghĩ mãi không ra, không biết rốt cuộc là khâu nào xảy ra chỗ sơ xuất, mắt xích duy nhất có khả năng làm bại lộ mối quan hệ của cô và Lục Hoài Thâm, chính là thời điểm cô giúp Gisele hẹn Lục Hoài Thâm, nhưng đó không biết đã là chuyện từ lúc nào rồi, vì sao Chu Trí Nhã cứ cố tình nhắc tới ngay lúc này?
Châu Trí Nhã đặt tay lên vai cô, nói: "Có phải cô hơi mệt mỏi không? Chuyện Lauren Ngô, quả thực khiến rất nhiều người trong văn phòng không thể tĩnh tâm làm việc, hãy nhẫn nại một chút, sắp đến giờ tan làm rồi."
Nói xong dẫm trên giày cao gót rời đi.
Giang Nhược ngồi không yên, đi vào phòng vệ sinh, ngồi lên bồn cầu đóng nắp