Giang Nhược chột dạ, chắc chắn trước đó Trình Khiếu đã thấy cô ấy qua mắt mèo.
Nhưng cô ấy chưa nói trước mình sẽ về lúc này, sao nó lại ra mở cửa đúng lúc được?
Cô ấy lảng tránh không trả lời, hỏi: "Em định ra ngoài à?"
"Không ra ngoài, chỉ đợi chị thôi." Trình Khiếu vẫn khoanh tay chặn trước cửa, ánh mắt lướt sang gương mặt cô ấy, mỗi một chữ đều lộ ra vẻ kì cục.
Trong lòng Giang Nhược hồi hộp, nghĩ đến ban công nhỏ trong nhà, thò đầu ra là có thể nhìn thấy con đường trước chung cư, mỗi lần Lục Hoài Thâm đều dừng xe ở chỗ đó.
Cô nhớ đến mọi thứ cùng Lục Hoài Thâm trong xe, bị trẻ con nhìn thấy cảnh này, quả là khiến cô muốn độn thổ cho xong, cả người đều có cảm giác mất hết thể diện khi bị người ta rình trộm việc riêng tư.
Vẻ mặt Giang Nhược hơi gượng gạo, gắng sức duy trì sự trấn tĩnh, giả vờ như không biết gì, giơ tay đẩy nó sang bên, cố ý sụ mặt nói: "Em đứng đây làm thần giữ cửa à? Mau để chị đây đi vào."
Trình Khiếu tiểu nhân đắc chí cười một tiếng kì quái, khịt mũi nói: "Bơn bớt đi, mỗi lần đều lấy thân phận bề trên để đì em, cùng lắm chị cũng hơn em sáu tuổi thôi, Lục Hoài Thâm còn hơn chị không chỉ sáu tuổi đâu, anh ta có coi chị là trẻ con không?"
Ý của Trình Khiếu chỉ là làm một phép so sánh mà thôi, tuy Giang Nhược hiểu nhưng vẫn không kìm được nghĩ lệch đi, cảm thấy nó nói ẩn ý, đặc biệt ám chỉ cô thân mật với Lục Hoài Thâm ở dưới tầng.
Cô hận không thể đào một cái lỗ để chôn mình, cô chỉ không nghĩ ra, vì sao mỗi lần đều bị Trình Khiếu bắt gặp, trong lòng hít thở nhiều lần, mới có thể cố làm vẻ bình tĩnh, giữ ánh mắt không chút dao động, "Hai người không thể so sánh với nhau, một người là người thân, một người là..."
Giang Nhược ngưng bặt.
Trình Khiếu hùng hổ ép hỏi: "Một người là gì?"
Giang Nhược nhìn nó: "Chồng."
Trình Khiếu đã hơn Giang Nhược một cái đầu, sau khi nghe câu này, nó chợt chau mày, rũ hàng lông mi, nhìn xuống chị ấy, "Chị nghiêm túc? Định thật sự cùng Lục Hoài Thâm ở bên nhau?
Giang Nhược đập chìa khóa nhà lên tủ giày, chăm chú nhìn một cây cỏ lan điếu bên tường, im lặng giây lát, nếu Trình Khiếu đã hỏi đến, dứt khoát gật đầu thừa nhận, vì cô ấy không biết sau khi phủ nhận phải giải thích thế nào với Trình Khiếu về chuyện dưới tầng.
"Chỉ là thử trước xem sao, có thể thay đổi một chút cách thức sống chung được không mà thôi." Giang Nhược nói khẽ rồi nhìn thử vào bên trong, không thấy Kiều Huệ.
"Vậy những chuyện trước kia thì sao? Coi như chưa xảy ra hả?" Trình Khiếu nhíu mày giận vô cùng, hận không thể chọc một phát vào đầu chị ấy cho tỉnh ra.
Chuyện lần trước nó đến Bác Lục tìm Lục Hoài thâm nó vẫn còn nhớ đây này, chị ấy cho rằng dự tính ban đầu khi nó làm thế là gì? Là vì để chị ấy dê vào miệng cọp chắc?
"Đương nhiên không phải.
Nhưng nếu đã ấp ủ việc này, chị với anh ấy đã quyết định lại lần nữa, thì sẽ giải quyết vấn đề còn sót lại."
Trình Khiếu nói nghiêm túc: "Con người chị đúng là nhớ ăn không nhớ đòn.".
||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||
Trong lòng nó cực lực phản đối Giang Nhược nói chuyện yêu đương với Lục Hoài Thâm, nhìn ra được Giang Nhược thích Lục Hoài Thâm, nhưng nó không biết rốt cuộc Lục Hoài Thâm có bao phần thật lòng, bao phần giả dối với chị nó, chỉ sợ kết quả vẫn làm người ta chịu tổn thương.
Giang Nhược nhìn khuôn mặt non nớt góc cạnh của Trình Khiếu, ngẫm nghĩ rồi nói: "Không cần lo cho chị."
Thấy vẻ mặt chị ấy kiên định là bình tĩnh, Trình Khiếu thấy có lẽ bản thân thật sự lo lắng quá nhiều, kinh nghiệm của Giang Nhược còn nhiều hơn nó, cũng hiểu Lục Hoài Thâm hơn nó, những điều nó nghĩ đến, sao chị ấy có thể không nghĩ đến được đây?
Kiều Huệ từ phòng ngủ đi ra, Giang Nhược chào bà: "Mẹ."
"Hai đứa đứng ở cửa nói gì thế?"
Trông khí sắc Kiều Huệ có vẻ không tệ, khoảng thời gian về nhà, cân năng tăng một ít, trông người khỏe mạnh hơn nhiều, Giang Nhược từng thấy ảnh mẹ đẻ Kiều Bội, hai chị em hao hao giống nhau, chỉ có điều khí chất của Kiều Bội uyển chuyển hơn nhiều.
Giang Nhược nói: "Con hỏi nó chuyện học thêm hè."
Nói xong xoay người nhìn Trình Khiếu, tỏ ý nó đừng có nói linh tinh.
Trình Khiếu sắp lên lớp 12, ngày 1/8 đã phải về trường bắt đầu đi học.
Kiều Huệ không nghi ngờ gì cô ấy, cũng chẳng hỏi nhiều.
Sắp gần tối, Giang Nhược lấy va li ra thu dọn đồ đạc, Kiều Huệ nhìn thấy, hỏi cô ấy: "Con định thu dọn đồ đi đâu?"
Giang Nhược chính là cố ý muốn bà ấy thấy được, dẫu sao cuối cùng mang đồ đi cũng phải giải thích, dứt khoát quang minh chính đại một tí.
Cô ấy nói: "Đồ bên kia hơi ít, có lúc bận, khi sang bên kia quần áo thay không đủ."
Kiều Huệ biết "bên kia" là chỉ nhà Lục Hoài Thâm, bà ấy vẫn luôn biết khi con bé không về, phần lớn thời gian đều đến chỗ Lục Hoài Thâm, cũng quen rồi.
Từ sau lần trước Lục Hoài Thâm đích thân đến tìm bà, bà cũng không hỏi đến chuyện giữa Giang Nhược và Lục Hoài Thâm thế nào nữa, bà cảm thấy Giang Nhược lớn thế này, kinh nghiệm nhiều vậy, suy nghĩ cũng đã trưởng thành, bà không cần thiết can thiệp vào bất kì quyết định nào của con bé nữa.
Nhưng lực quan sát của người mẹ cùng giác quan thứ sáu của phụ nữ, sớm đã khiến Kiều Huệ phát giác giữa Giang Nhược và Lục Hoài Thâm đã không ngừng có những biến hóa vi diệu.
Sáng nay lúc ở trong phòng ngủ, thật ra bà ấy đã nghe thấy một chút cuộc nói chuyện của Giang Nhược và Trình Khiếu, chỉ là giả vờ không biết, không để Giang Nhược khó xử thôi.
Nói thật lòng, bà không cho rằng Lục Hoài Thâm là một sự lựa chọn tốt cho vị trí con rể, vì chuyện quá khứ, làm bà không có ấn tượng gì tốt với người đàn ông này.
Nhưng tư duy truyền thông bảo thủ lại làm bà hi vọng từ đáy lòng rằng Giang Nhược và Lục Hoài Thâm có thể cố gắng sống cùng nhau, dù sao hôn nhân không phải trò đùa, nếu mâu thuẫn có thể được giải quyết thì tất nhiên là tốt.
Điều bà lo lắng hơn là Giang Nhược không khống chế được Lục Hoài Thâm.
Một người đàn ông bề ngoài bất phàm, tuổi trẻ đã ngồi ở vị trí cao, trọng tâm của cậu ta đều ở sự nghiệp, có còn sức lực