Tầng này là văn phòng quản lý cấp cao, các khu vực được phân chia một cách có trật tự, rộng rãi lại còn yên tĩnh, hai người sóng vai trên giày cao gót, vừa mắt nhìn thẳng đi vào bên trong, vừa khẽ nói dông dài.
Giang Nhược chính là không hé miệng, Vương Chiêu biết cô ấy là vua thích ăn mềm không thích ăn cứng, đành phải thay đổi sách lược, đưa cốc Americano đá trong tay cho cô ấy, cố ý bóp giọng nũng nịu nói: "Nhìn xem quầng mắt thâm đen của cô này, đêm qua càn rỡ lắm nhỉ? Nào, uống cốc cà phê cho tỉnh táo con người.
"
Giang Nhược giật mình một cái, "Tôi không cần.
"
Vương Chiêu nghiến răng hung ác: "Cầm lấy!"
Giang Nhược liếc nhìn cô ấy, nghe lời đón lấy, uống một ngụm, trong miệng tức khắc lan tỏa vị đắng chát.
Vương Chiêu lại cười rộ lên, nói một câu lại một câu nịnh nọt bên tai cô ấy: "Uống đồ của tôi thì chính là người của tôi rồi, còn không thành thật khai hết sao cô với Lục nào đó lại có thể mặt đối mặt môi kề môi trên xe, cô đừng có nói trong mắt anh ta có cái gì, cô thổi cát hộ anh ta nha.
"
"! Cô đừng nói kiểu ấy, y như má mì.
"
Vương Chiêu uy hiếp: "Bớt ở đấy mà nói lảng đi.
"
Giang Nhược thấy trốn không thoát, lại sắp tới giờ làm, đành phải kéo dài thời gian trước, "Làm việc đã, rảnh thì tôi kể với cô sau.
"
Vương Chiêu giậm chân, vươn năm ngón tay hướng về phía bóng dáng đang chạy trối chết kia, "Tiểu Nhược Nhược, cô trốn không thoát lòng bàn tay của bản cung.
"
! !
Lục Hoài Thâm và Giang Nhược mới đi không lâu, Lục Gia Lạc đã bị con chó đánh thức.
Tối hôm qua, con bé làm một cái ổ chó sơ sài cho Rozy trong phòng vệ sinh, hơn nữa không cho nó ra khỏi phòng, sợ nó mới đến chưa quen, làm bẩn nhà người khác.
Rozy cũng vẫn nghe lời, buổi tối ngoan ngoãn ngủ trong ổ chó cạnh cửa phòng tắm.
Kết quả buổi sáng Lục Gia Lạc ngủ đến mức sấm đánh không vẫy tai, kề cà mãi không dậy, con chó kia đói bụng, cuống cuồng đến độ xoay vòng vòng trong phòng, lăn lộn vài vòng lại gặm cánh cửa mấy lần, vòng quanh giường dẫm chân.
Rozy gục đầu một hồi lâu, chầm chậm bước tới cửa, sau đó tăng tốc phóng lên giường, thân mình chắc nịch béo lùn nện thẳng lên người Lục Gia Lạc.
Lục Gia Lạc chưa kịp nổi giận, cách lớp chăn hất văng con chó xuống giường, vừa ôm bụng đi dạy dỗ nó, con chó kia đáng thương vô cùng phát ra tiếng rên ư ử.
Lục Gia Lạc giơ tay xoa xoa cái đầu núc ních của nó, rời giường rửa mặt xong xuôi rồi xuống tầng, người lớn trong nhà đã đi từ lâu.
Con chó nhắm mắt theo đuôi bên cạnh con bé đến phòng ăn, nhìn đến bàn ăn, nhảy phốc một cái ngồi lên ghế, bị Lục Gia Lạc đuổi xuống.
Thím Ngô làm bữa sáng cho con bé, còn tìm ra cái chậu nhựa nhỏ làm bát ăn cho Rozy để trên nền nhà, con chó kia tiêu diệt gọn gàng, vài giây đã liếm sạch bách chậu thức ăn.
Thím Ngô nhớ ra một chuyện, nói với Lục Gia Lạc: "Vừa rồi có người đưa ít đồ tới, nói là đưa cho cháu, tôi để cả ở chỗ tủ giày ngoài huyền, cháu ăn xong có thể ra xem thử.
"
Lục Gia Lạc sửng sốt một chút, siết chặt chiếc thìa cháo, cúi đầu nói nhẹ: "Vâng.
"
Nó ăn mấy miếng xong bữa sáng, đi ra huyền quan, thấy một chiếc vali 28 inch màu đen mờ dựng ở đó.
Trước đó không lâu con bé đi du lịch Hawaii cùng cô út, bên tay cầm vali còn dán nhãn kí gửi hành lý.
Bên cạnh còn có một túi thức ăn cho chó cùng một cái chuồng chó màu hồng được đặt làm.
Thím Ngô đang thu dọn rác nhà bếp, Lục Gia Lạc một mình đứng cạnh huyền quan, đột nhiên không kềm chế được, co cẳng chạy lên tầng.
Rozy vốn đang vây quanh chậu cơm không muốn đi, thấy chủ nhân vội vàng từ phòng khách đi qua, nó khựng lại, tròng mắt xoay chuyên theo con bé, bước cái chân ngắn phi như bay lên theo.
Lục Gia Lạc vừa mở cửa phòng, con chó kia liền chui đi vào trước qua khe cửa, đứng ở bên trong nghiêng đầu tò mò mà nhìn con bé.
Con bé nhào lên giường, che kín mặt trong chăn đệm, tiếng nức nở cùng tiếng nấc nghẹn, tiếng khóc như bị mắc kẹt lại, từng tiếng lại từng tiếng bật ra
Con chó kia ngây ngốc, ngồi dưới đất nhìn con bé, không biết làm sao.
Lục Gia Nhạc không thể nhịn được nữa, móc điện thoại trong túi sau quần đùi gọi ngay cho mẹ nó.
Quý Lan Chỉ còn chưa kịp nói, Lục Gia Lạc đã chất vấn đến nơi đến chốn: "Mẹ gửi hành lí qua cho con là có ý gì? Chẳng lẽ định vứt con ở chỗ này không quan tâm nữa? Con đi rồi ngược lại vừa hay hợp ý mọi người có phải không? Chờ lúc con về, có phải con và Lục Phùng Thụy phải đưa ra lựa chọn, theo bố hay theo mẹ?"
Quý Lan Chỉ nghe được mà đau đầu, cơn giận vọt thẳng từ ngực lên đỉnh đầu, nghe thấy con bị tiếng khóc làm mờ câu chữ, lại