Giang Nhược không kịp thu lực, trong lúc thân hình lảo đảo, dùng tay chống lên đùi anh ấy.
Vải quần tây cọ xát vào lòng bàn tay, hơi cứng, còn có chút ấm nóng, dưới lớp vải quần phẳng phiu là cơ thịt rắn chắc.
Tuy rằng trong phòng chiếu phim tối om, những tia sáng lúc mờ lúc tỏ, nhưng xung quanh đều có người, tiếng ồn vẫn vọng lại khá lớn, Giang Nhược lờ mờ cảm thấy má nóng lên.
Trong khe hở giữa hai hàng ghế, đôi chân dài của Lục Hoài Thâm hơi khó để vừa, khiến cho không gian càng hẹp hơn.
Giang Nhược nhìn anh một cái, cẩn thận từng li từng tí bước qua giữa hai chân anh ấy để ra ngoài.
Ra khỏi phòng, lối đi sáng tỏ, âm vang của âm nhạc trong bối cảnh phim vẫn tràn ra hai bên hành lang phòng chiếu phim, càng lộ ra sự yên tĩnh.
Giang Nhược bỗng nhớ tới lúc nãy nhìn Lục Hoài Thâm, anh ấy đang cau mày, ánh mắt không có điểm nhìn chính xác, như đang nhìn cô ấy, lại như đang nghĩ chuyện gì đó.
Cũng chỉ là quầng sáng nhất thời lóe lên trong đầu, cô ấy cũng chẳng nghĩ kĩ.
Sau khi hết phim, Vương Chiêu tiện đường đưa Trình Khiếu và Lục Giam về Cẩm Thượng Nam Uyển, Lục Hoài Thâm và Giang Nhược đưa Lục Gia Lạc về thẳng Thành Đông.
Tới nhà, Lục Gia Lạc nhận điện thoại của Quý Lan Chỉ nên trở về phòng cho khách.
Giang Nhược mua một ít bánh trứng phô mai nướng non, cô ấy xách hộp đến phòng ăn, đem đồ bỏ vào tủ lạnh.
Cửa tủ lạnh mở một nửa, Lục Hoài Thâm đi đến sau lưng cô ấy, giơ tay qua bên tai cô ấy, lấy chai nước.
Nhiệt độ cơ thể nóng hừng hực tới gần sau lưng, mùi hương quen thuộc, lúc chung sống hàng ngày vốn không thường xuyên động chạm thân mật, cũng giống như mưa mùa hè chợt đến, trong cái ẩm ướt còn kéo theo luồng nhiệt, vì nó đến bất ngờ không kịp phòng bị, càng dễ khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Giang Nhược chẳng có cách nào ngó lơ niềm yêu thích và khát vọng đối với sự gần gũi càng ngày càng dày đặc này.
Sự khác biệt giữa bây giờ và ngày trước là: cô ấy không cần và cũng sẽ không đẩy anh ấy ra.
Cô ấy cất xong đồ, xoay người thấy anh ấy vặn nắp chai, nhận thấy ấn đường anh ấy càng nhíu chặt hơn, vẫn chưa từng dễ chịu, không nhịn nổi mà hỏi: "Có phải anh không thoải mái không?"
"Ừ." Lục Hoài Thâm khẽ đáp, nâng tay để tu nước lạnh.
Thấy anh ấy trả lời kiểu hời hợt, Giang Nhược bán tín bán nghi: "Chỗ nào không thoải mái?"
Lục Hoài Thâm rũ mắt liếc cô ấy một cái, uống nước xong thong thả bỏ vào tủ lạnh, mới nhìn thêm cô ấy mấy lần với vẻ tìm tòi nghiên cứu: "Em không biết anh không thoải mái chỗ nào à?"
Trong lòng Giang Nhược càng cảm thấy người này không ốm mà rên, cũng không biết trong hồ lô bán thuốc gì, vì thế chỉ cho là anh đang nói bừa, bảo: "Bị ốm thì uống thuốc."
Cô ấy mới vừa thuận tay đóng lại tủ lạnh, đã bị Lục Hoài Thâm chặn đường.
Anh ấy chống eo đứng trước mặt cô ấy, nhìn kĩ mấy lần, sau tràng cười cực ngắn, nói giọng chán nản: "Có những người luôn miệng nói thích, xem ra cũng chỉ được đến thế thôi."
Đề tài linh hoạt quá mức, Giang Nhược có phần không theo kịp, vội vã phản bác: "Em bảo lúc nào?"
Lục Hoài Thâm không hề chớp mắt nhìn cô ấy từ trên xuống, giọng điềm tĩnh nhưng chắc nịch: "Em nói rồi đấy."
Giang Nhược nóng mặt, bướng bỉnh nói: "Em chưa nói."
Cô nhớ khi đó rõ ràng là anh ấy hỏi cô: em thích anh?
Câu trả lời của cô ấy là: thích anh đơn giản bao nhiêu thì ghét anh cũng dễ dàng bấy nhiêu.
Tuy không phải chủ động nói ra, nhưng cũng tính là gián tiếp thừa nhận.
Thấy trong mắt Giang Nhược hiện ra sự bừng tỉnh thoáng qua trong nháy mắt, Lục Hoài Thâm liền đoán được cô ấy nhớ ra rồi.
Anh ấy hừ nhẹ một tiếng, dáng vẻ lười nhác, nói rõ thật đắc ý: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."
"Nói nhiều câu thế, em đâu thể ghi lòng tạc dạ từng câu một." Giang Nhược vẫn cứ cãi bướng.
Lục Hoài Thâm ung dung nhìn má cô ấy đỏ bừng lan lên tận tai, "Thừa nhận thích anh thì khó xử thế à?"
Không khó xử, là xấu hổ.
"Em chưa thừa nhận, cũng chưa nói gì, nhưng anh thì nói một câu đấy."
Giang Nhược rất để ý chuyện này, mặc dù là gián tiếp thừa nhận, nhưng cô ấy cũng thành người nói chữ thích trước, như thể sự chênh lệch cán cân tình cảm giữa hai người chỉ vì việc này mà trở nên đặc biệt sáng tỏ.
Lục Hoài Thâm nhướn mày: "Ngôn ngữ không có sức nặng, hành động càng chân thật hơn." Anh ấy sáp lại gần, kèm tiếng cười trầm thấp, thì thầm bên tai cô ấy: "Chẳng lẽ em cảm thấy những thứ anh làm, không đủ nỗ lực?"
Nói rồi môi áp một cái lên tóc mai cô ấy, động