Phong cách đẹp lạ quá mức, trong đêm mưa trống trải cũng lộ ra vẻ kì dị hơi có phần chật vật.
Lục Hoài Thâm giảm tốc độ xe, chậm rãi đến gần.
Giang Nhược đã sớm phát hiện ánh đèn xe chói lòa xuyên thủng màn mưa, lại mãi không thấy xe đi qua, cô ấy thấy kỳ quái quay đầu lại, sau chiếc cần gạt nước đang lắc qua lắc lại trên tấm kính chắn gió, nhìn thấy Lục Hoài Thâm.
Thế mưa đã nhỏ hơn nhiều so với lúc ban đầu, Lục Hoài Thâm lái xe đến cạnh cô ấy, hạ cửa xe, mưa bụi lập tức bị gió lạnh cuốn vào trong.
"Trời mưa to dắt nó đi dạo làm gì?"
Giang Nhược chiếu tới ánh mắt bất lực, dây dắt chó rung rung trong tay, "Nó làm ầm ĩ đến phát điên, cứ đòi ra ngoài."
Vốn dĩ Giang Nhược chỉ định dắt nó ra sân trước sân sau thôi, nhưng Rozy một lòng trốn chạy khỏi nhà ra đường núi rộng rãi.
Ngọn núi này vốn không phải núi sâu rừng già, sườn núi bằng phẳng lại giáp biển, phía trước không có tòa nhà cao tầng che chắn, tầm nhìn rộng mở, chỉ khai phá để xây khu biệt thự cao cấp, nhà ở cũng đều lựa chọn chỗ có thế đất bằng phẳng, gần nhà Lục Hoài Thâm thậm chí còn có hồ nhân tạo.
Sân trước biệt thự và đường núi bên ngoài nối với nhau bởi con đường đá cuội rộng chừng một chiếc xe, bên đường có thảm cỏ cũng có cây xanh cành lá sum sê, chỗ gần cổng còn có đài phun nước nhỏ, dư chỗ dắt chó đi dạo.
Nhưng Rozy không khác gì bị điên, ra cửa liền men theo con đường này dạng chân hướng ra bên ngoài, lôi cũng không lôi nổi, Giang Nhược đành phải dong nó đi hai vòng trong vòng 100m đường núi trước nhà.
Trước mặt vài bước chính là cổng nhà, Giang Nhược dắt chó đi về.
Ở cửa, Rozy ngoan ngoãn đứng đó, để mặc Giang Nhược cởi áo cởi giày cho nó, lại lấy khăn lông khô lau khô da lông bị nước mưa bắn ướt.
Lục Hoài Thâm bước vào từ cánh cửa nối thông phòng khách với gara, nhìn con chó kia nói một câu: "Ngày mai bảo người đưa chó về cho Lục Thanh Thời."
Con chó kia nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hoài Thâm, le lưỡi hai mắt mù mờ, bộ dáng lấy lòng.
Giang Nhược do dự một chút nói: "Thế đợi lúc nữa em gọi điện thoại cho thím út."
Thật ra cô ấy cũng ngại phiền, vốn đã chẳng có kinh nghiệm chăm thú cưng, đối loại chó nhiệt tình quá mức nhảy nhót khắp nơi như Rozy, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn khắc phục được tâm lí sợ hãi.
Nhưng mặt khác Giang Nhược lại lo lắng, Lục Gia Lạc gửi gắm con chó cho cô ấy, cô ấy lại đưa nó về, có khi nào không hay lắm?
Rozy có một cái túi sinh tồn, lúc trước Quý Lan Chỉ cho người đưa đến, bên trong bấm móng thú cưng, đồ ăn vặt, đồ che mưa, đồ chơi...
Hiển nhiên là hy vọng con chó này cũng có thể đi theo Lục Gia Lạc sống ở bên này một thời gian ngắn.
Nhà Quý Lan Chỉ đang lúc ngổn ngang bề bộn, Giang Nhược không phải kiểu không niệm tình thân như Lục Hoài Thâm, cho nên cuộc điện thoại ấy vẫn mãi không gọi, cuối cùng còn tự thuyết phục bản thân, nuôi thì nuôi thôi, ban ban ngày có thím Ngô để mắt, cô ấy chỉ chịu trách nhiệm dắt chó đi dạo.
Hoặc là để thím Ngô dắt chó đi dạo mỗi ngày rồi mới về, tăng thêm ít phụ cấp cho thời gian dắt chó đi dạo.
......!
Hiện tại ở nhà Lục Thanh Thời, ngổn ngang bề bộn cũng không đủ để hình dung.
Quý Lan Chỉ cảm thấy trước kia mình lương thiện quá mức, đã để lại đường lùi cho Ngô Lệ Lệ.
Khi đó, Quý Lan Chỉ tìm cấp trên của Ngô Lệ Lệ, là bởi vì người phụ nữ đó muốn vào nhà họ Luc, Lục Thanh Thời lại không muốn ly hôn, để bà ấy cùng xử lí việc này.
Mục đích của Quý Lan Chỉ là để nhắc nhở cô ta, làm sự việc bung bét chẳng có lợi gì đối với cô ta, thứ nhà họ Lục có chính là biện pháp chặt đứt đường lui của cô ta.
Quý Lan Chỉ đã cho Ngô Lệ Lệ cơ hội giải quyết riêng êm đẹp, bỏ đứa bé lấy tiền, cô ta vẫn có thể bắt đầu cuộc sống mới.
Chuyện đơn giản biết bao nhiêu!
Nhưng Ngô Lệ Lệ cứ có niềm tin kì lạ, được ăn cả ngã về không, mang tất cả hy vọng cược vào đứa trẻ vẫn còn chưa thành hình trong bụng, không làm được Lục phu nhân của Lục Thanh Thời, cũng phải cắt đi một nửa gia sản của Lục Thanh Thời.
Ngô Lệ Lệ vốn là người làm ngành quan hệ công chúng, quan hệ rộng quỷ kế nhiều, chuyện với Lục Thanh Thời bị đè xuống chẳng gây ra tin đồn gì, cô ta bèn âm thầm kết giao với các phu nhân có danh tiếng, tìm cơ hội nói với người ta mình mang thai con Lục Thanh Thời, hơn nữa xứng với biểu cảm tự tin thần bí, làm người ta tưởng rằng Lục Thanh Thời nuôi cô ta, chỉ chờ thời cơ nâng cô ta thượng vị.
Những vị phu nhân hào môn này cũng không biết từng khử bao nhiêu vợ bé tiểu tam, người ta căn bản chẳng coi ra gì, chỉ đợi xem kết cục của cô ta như một trò cười.
Quý Lan Chỉ đợi mãi không thấy Ngô Lệ Lệ tìm bà ấy, liền biết người này nhất định đang giở trò, sau mới biết từ miệng một vị phu nhân buôn bất động sản nghe nói Ngô Lệ Lệ đang tác quái bên ngoài.
Bà ấy nghĩ nếu Ngô Lệ Lệ đã không muốn giải quyết hòa bình, vậy thì tùy cô ta.
Ban đầu bà ấy cũng nói rất rõ ràng, điều kiện không li hôn với Lục Thanh Thời là: Ngô Lệ Lệ buộc phải cắt đứt quan hệ với Lục Thanh Thời, bà ấy cũng không chấp nhận bất cứ đứa trẻ nào trong bụng Ngô Lệ Lệ.
Đương nhiên, khi đó Ngô Lệ Lệ còn rất ngây thơ cho rằng có thể gây áp lực dư luận cho nhà họ Lục, mãi đến sau này, luật sư của Lục Chung Nam đã tìm tới cô ta.
Nhà họ Quý mấy đời đều là gia đình trí thức, ngoài kiếm tiền giỏi, thì còn học hành đỗ đạt, cùng hàng với bố Quý Lan Chỉ, nghề chính là luật sư đã có ba người, hai người chú ở viện kiểm sát giữ chức vụ quan trọng, nhà mẹ đẻ giàu sang lại có bối cảnh làm ngành luật, Quý Lan Chỉ còn là cháu gái trong số các cháu ít ỏi, được yêu chiều mọi bề, nếu kiện li hôn có thể kiện tới mức Lục Thanh Thời phá sản.
Sau khi sự tình truyền tới chỗ Lục Chung Nam, rất sợ mấy lão hủ nho nhà họ Quý gây phiền toái, đích thân phái người giải quyết, cứ như vậy, Ngô Lệ Lệ đừng nói là muốn vào cửa nhà họ Lục, đến đứa trẻ cũng đừng mong nhét được vào nhà họ Lục nữa.
Ngô Lệ Lệ nóng lên, mặc ngay váy bó sát lộ bụng chạy tới nhà Lục Thanh Thời.
Trước đó Quý Lan Chỉ vốn dĩ dự định, chỉ cần Ngô Lệ Lệ thức thời, nhà họ Lục sẽ cho cô ta một món tiền, tạm coi như dùng để chùi mông cho Lục Thanh Thời, một điều nhịn chín điều lành.
Kết quả làm đến mức Lục Gia Lạc biết chuyện bố nó ngoại tình, trái tim thiếu nữ vỡ vụn, lập tức bỏ nhà ra đi, lần này Quý Lan Chỉ cũng nổi giận.
Quý Lan Chỉ nói trước mặt Lục Thanh Thời: "Bây giờ tôi sẽ không cho Ngô Lệ Lệ một đồng nào, bất kể là giới quan hệ công chúng hay ngành nghề khác ở thành phố Đông Lâm, cô ta