Lần này Vương Chiêu thành công khơi ra một trận pháo rền từ bà Lâm mẹ mình: "Chị thì hay rồi? Tiểu Giang người ta 23 tuổi đã kết hôn, chị tận 25 mà ngay cả một người bạn trai cũng không có..."
Giang Nhược lúc này không dám đổ thêm dầu vào lửa nói thật ra mình 21 là kết hôn rồi.
Bà Lâm bỗng nhiên ngừng việc trong tay, quăng ánh mắt sang chỗ con gái, nói thương lượng: "Ấy, bằng không thì chị đi gặp thử thằng nhóc kia xem?"
Vương Chiêu đã sớm bày tỏ thái độ, trước năm hai mươi tám tuổi đừng có giới thiệu xem mắt cho cô ấy, nếu không sẽ trở mặt.
Chứ không thì bà Lâm đã lên lịch trình chuyện xem mắt cho cô ấy từ lâu rồi.
Chủ yếu là cô ấy không tin tưởng ánh mắt mẹ mình, đối tượng xem mắt phần lớn đều là người khác giới thiệu, còn chưa nói đến người đàn ông ưu tú như thế, bên cạnh sẽ chẳng thiếu phụ nữ, nếu thực sự có còn chăng nữa, đàn ông có điều kiện tốt vậy, vì sao người ta không vơ về nhà mình, trái lại muốn giới thiệu cho bạn chứ?
Đều là con người, đều tôn thờ đạo lý nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Vương Chiêu chép miệng: "Gặp thử cái gì mà gặp thử, đàn ông 26 tuổi, non như cọng giá."
Bà Lâm ô một tiếng: "Có là đã không tệ rồi, chị còn đòi chọn tuổi người ta? Lớn hơn chị một tuổi thì không được chỗ nào? 26 còn bảo trẻ, vậy chị muốn bao nhiêu tuổi tuổi? Bắp cải già bảy tám chục tuổi chắc?"
Vương Chiêu vê một cái vỏ sủi cảo, thong thả ung dung bỏ nhân vào, "Nếu hợp với con ở mọi phương diện, cho dù là ông già bảy tám mươi, cũng không phải không thể xem xét."
Bà Lâm tức giận đến mức trợn trừng mắt, giơ tay định vươn qua bàn cấu cô ấy, "Cái đồ đốn mạt nhà chị, tuổi lớn thế, chị cưới về định làm vợ lẽ cho người ta hả?"
Vương Chiêu cười hehe: "Không chỉ có con miễn phí, còn có cháu nội cháu ngoại miễn phí, bằng tuổi con phải gọi con là bà nội, đến chuyện đẻ con cũng bớt được luôn, cớ sao mà không làm ạ!"
Bà Lâm tức giận đến nỗi suýt thì hai mắt lật tròng, không thể nhịn được nữa hỏi: "Thế tôi với bố chị nên gọi nó là con rể, hay gọi là chú?"
Vương Chiêu càng nói càng hăng, khoa tay múa chân như đang hát tuồng mà nói: "Mẹ nghĩ mà xem, người ta lớn hơn mẹ một thế hệ, nếu bố mẹ gọi người ta là con rể, đây chính là chiếm hời to đấy."
Bà Lâm không nói hai lời, cầm lấy chày cán bột định đập cô ấy.
Bố Vương mặc tạp dề chắp tay sau lưng rảo bước từ phòng bếp ra, như lãnh đạo điều tiết mâu thuẫn công nhân, "Đừng có nổi nóng thế."
Trong nhà này, phân công vai diễn của hai vợ chồng xưa nay vẫn luôn rõ ràng, mẹ diễn vai ác, bố giứ chức người hòa giải.
Bố Vương buông tay, an ủi vợ: "Con cháu tự có phúc của con cháu, bà lao tâm như vậy làm gì? Duyên phận tới, tự nhiên liền nước chảy thành sông.
Vả lại bây giờ Chiêu Chiêu sống cũng tốt mà, bà nhất quyết ép nó yêu đương, thời thế bây giờ nhiều tra nam như thế, nhỡ chịu tổn thương tình cảm, một hai năm không thoát ra nổi, thứ lãng phí cũng là tuổi thanh xuân đấy!"
Vương Chiêu không thể tán đồng hơn, dẩu miệng làm nũng: "Bố nói có lý quá."
Bà Lâm đỉnh đầu bốc khói, nổi cáu nói: "Được lắm, hai bố con ông mới là người một nhà, tôi là người ngoài, tôi rắp tâm muốn hại nó." Thở dài, vừa gói sủi cảo lại lải nhải không ngừng: "Tôi nói cho chị biết, tôi thật đúng là lời hay khó thuyết phục con quỷ ranh, đợi mấy năm nữa xung quanh chị người ta có đôi có cặp hết chị đừng có khóc với tôi.
Dù sao tôi cũng nhìn thấu rồi, chị có số độc thân, chờ tôi với bố chị nhắm mắt xuôi tay, chị cứ cô đơn sống một mình đi.
Aiyo, thật không biết tính nết chị giống ai, thôi thôi bỏ đi."
Vương Chiêu khẽ nói: "Giống ai còn không rõ à."
Bà Lâm liếc ánh mắt hình viên đạn qua.
Bố mẹ khoẻ mạnh, cãi vặt không ảnh hưởng đại thể, người một nhà hoà thuận vui vẻ, cuộc sống như vậy đã cách Giang Nhược rất xa xôi, thật ra mãi cho đến trước khi chú út làm ăn thất bại, cả nhà bốn người bọn họ cũng rất hòa thuận vui vẻ.
Chuyện này bà Lâm cũng không nhắc đến nữa, nhắc đến là sốt ruột, chuyển hướng hỏi Giang Nhược: "Tiểu Giang à, lúc trước dì nghe Chiêu Chiêu bảo dì út cháu vừa phẫu thuật xong đang dưỡng bệnh, hiện tại sức khỏe khôi phục thế nào rồi?"
"Hiện tại vẫn đang tĩnh dưỡng, khi đi bệnh viện kiểm tra định kỳ, bác sĩ nói đang hồi phục từng bước, tạm thời sẽ không có trở ngại.
Còn muốn cảm ơn dì hồi đó đã tặng canh, dì út cháu bảo canh ngon hơn dì ấy nấu."
"Không phải khách sáo, về sau lúc dì đưa canh cho Chiêu Chiêu, cũng sẽ đem luôn phần cho nhà cháu."
Tài nấu nướng của bà Lâm không giỏi, hồi cưới bố Vương Chiêu, vẫn luôn là bố Vương vào bếp, bà Lâm áy náy, sợ bị chê bai, cảm thấy nấu canh đơn giản dễ làm, liền hai mươi năm như một, ngày ngày học nấu canh, nhận được sự khẳng định liền mừng rỡ không thể khép miệng.
Sau này nhà họ Vương làm ăn lớn, bố Vương bận không ngơi tay, nhà thuê người giúp việc, nhưng rảnh rỗi bố Vương vẫn sẽ nấu cơm cho người nhà, bà Lâm cũng chưa từng buông bỏ đại nghiệp nấu canh.
Nồi trong phòng bếp vẫn đang nấu đồ ăn, bố Vương thì xử lý nguyên liệu, thời gian nhoáng cái đã chạng vạng.
Tivi ngoài phòng khách mở lên, kênh nào đó bắt đầu phát tin tức giải trí, trong đó một đoạn, vừa đúng lúc ngày hôm qua Giang Nhược cùng Vương Chiêu tham gia lễ công chiếu phim mới.
Bộ phim tên là 《 Mưu 》, mưu tình mưu ái mưu thiên hạ.
Nhưng chẳng ngờ, bởi vì vị nam minh tinh họ Tần kia đang lúc hot, thời gian dài trở lại đây độ nổi tiếng đứng ở vị trí cao không giảm, sau khi đưa tin phỏng vấn nhà sản xuất, đạo diễn, biên kịch cùng diễn viên chính, thế mà tin tức giải trí còn đăng thêm duy nhất một đoạn khán giả đặt câu hỏi, Giang Nhược cùng họ Tần kia bị MC trêu chọc.
Tiêu đề càng lố hơn: mị lực của Tần Thư Nhiên không thể ngăn cản, ga lăng đưa micro, fan thẹn thùng nói năng lộn xộn.
Giang Nhược chính là fan nói năng lộn xộn đó.
Bởi vì ngày hôm qua đến lễ công chiếu, nghe thấy tên phim trong bản tin, Vương Chiêu và Giang Nhược ngồi trên sofa tám chuyện đều đặt lực chú ý vào TV.
Mãi đến khi xem đoạn sau, người vào ống kính ngoài Giang Nhược, còn có Vương Chiêu với Chung Thận bên cạnh cô ấy.
Vương Chiêu cùng Giang Nhược đều vẫn rất bình tĩnh, suy cho cùng bọn họ đều là kẻ vô danh, bị người ta dùng hình ảnh một tí, cũng không dậy nên sóng gió gì.
Vương Chiêu xì