Trời càng về khuya, Giang Nhược càng tỉnh táo, trong bóng đêm, lợi dụng tất cả mọi dịp, nỗi hoảng hốt nghĩ lại mà sợ cùng với những sợi vụn vặt chẳng hề liên quan lấp đầy trái tim hết sợi này đến sợi khác, khiến cô chẳng cách nào đi vào giấc ngủ.
Một khi cô nghỉ ngơi không đủ, cả ngày hôm sau người đều lờ đờ, lại không có thời gian tự do dư dật để ngủ bù, thứ hai càng bận bịu hơn, buổi sáng vừa đến công ty đã phải chuẩn bị các loại hội nghị thường kỳ, tạm thời Gisele lại bảo cô chỉnh sửa một phần bản kế hoạch.
Trước giờ yêu cầu của người này đều nghiêm khắc, hơn nữa cô vào công ty đã được một thời gian, mấy thứ này còn xử lý không tốt thì nên nghi ngờ năng lực của cô rồi.
Giang Nhược chỉ đành dồn tất cả tinh lực, trong lúc đó còn cần giải quyết nhiệm vụ Gisele chỉ định bất kì lúc nào.
Tới gần giữa trưa, cô vẫn chưa được nghỉ ngơi một khắc nào, mắt nhìn chằm chằm vào máy tính, chớp một chút cũng cay đến nỗi sắp rơi lệ.
Lúc sau di động có hai tin nhắn wechat từ Lục Gia Lạc, thời điểm màn hình sáng lên cô vội vàng nhìn lướt qua, có một cái hình như là liên kết trang web bên thứ ba, một cái khác cô không nhìn rõ nội dung, định giờ nghỉ trưa xem lại.
Thời gian nghỉ trưa, Vương Chiêu qua gọi cô cùng đi ăn cơm.
Giang Nhược vừa ngẩng đầu, Vương Chiêu thấy tơ máu đỏ trong mắt cô, hoảng sợ: "Tối qua cô làm gì, không ngủ à?"
Giang Nhược xua xua tay: "Mất ngủ, không ngủ được."
Giang Nhược vốn định kể lể nỗi khổ chất chứa trong lòng, nhưng nhớ lại trước đây cô kể chuyện bị theo dõi với Vương Chiêu, Vương Chiêu bị dọa không ít, cô không muốn làm đối phương sợ hãi, liền xua tan ý nghĩ này, chỉ nói là vụ án của ông nội sắp mở phiên tòa, cô lo lắng trong lòng, bởi vậy không ngủ yên.
Vương Chiêu nhấc cánh tay cô, kéo cô dậy khỏi chỗ ngồi, "Khác nghề như cách núi, kiện tụng là việc của luật sư, cô có sốt ruột cũng hết cách."
(Khác nghề như cách núi: không trong nghề không biết tình hình nghề đó)
Giang Nhược chỉ có thể thở dài: "Nói thì nói là thế."
Lúc ăn cơm, Giang Nhược mới mở di động xem tin nhắn Lục Gia Lạc gửi tới, thầm nghĩ hẳn là bây giờ chúng nó đã lên máy bay rồi.
Giang Nhược click mở liên kết Weibo, không thấy chữ, trực tiếp mở ngay hình ảnh, khi phát hiện chính mình trong ảnh, hơi ngỡ ngàng, cô ngừng động tác tay, phóng to ảnh chụp —— là Tần Thư Nhiên cùng chính cô.
Bối cảnh ảnh gốc khá mờ, đã qua xử lý ánh sáng, bởi vậy dáng người trong ảnh tuy rằng mơ hồ, nhưng cụ thể là ai vẫn có thể phân biệt ra.
Tình huống trong ảnh, Giang Nhược vẫn còn ấn tượng, là lúc cô rời đi sau khi tham gia hết lễ công chiếu, bị vướng thảm đỏ ở cửa rạp chiếu phim, Tần Thư Nhiên đúng lúc đi sau cô, đưa tay ra đỡ.
Giang Nhược thoát khỏi hình ảnh đã thấy có gần một vạn lượt bình luận và chia sẻ, lúc này mới đọc chữ, Vương Chiêu thấy cô chăm chú nhìn di động không động đũa, biểu cảm còn nghiêm túc, phát hiện có vẻ không đúng lắm, hỏi cô có chuyện gì.
Giang Nhược đọc thử bình luận Weibo, tâm trạng ăn cơm đều bị mất sạch.
Vì để thu hút lượt xem, tài khoản quảng cáo trên Weibo xâu chuỗi mỗi liên hệ giữa một cảnh trong lễ công chiếu có Giang Nhược và Tần Thư Nhiên cùng với mấy bức ảnh này, phỏng đoán Giang Nhược và Tần Thư Nhiên có quan hệ bạn trai bạn gái.
Tài khoản quảng cáo bất lương như kiểu giòi bọ internet, không hề có giới hạn đạo đức, có lợi là làm, thứ coi trọng chính là lượt xem, quan tâm gì thật giả, thu hút chú ý trước rồi nói sau, cộng thêm cư dân mạng hóng drama cháy lửa thêm dầu, thanh minh vô dụng, chín người mười ý, đến cuối cùng khó phân trắng đen.
Có fan Tần Thư Nhiên xem xong phát trực tiếp toàn bộ lễ công chiếu đã đăng bình luận dưới weibo này bác bỏ tin đồn: cô gái trong ảnh là do nữ phụ Đỗ Thịnh Nghi mời đến, bởi vì hợp tác cùng công ty đối phương, không có một tí quan hệ nào với Tần Thư Nhiên, tung tin đồn chỉ một cái miệng, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân, làm ơn đừng nhìn ảnh nói lời bóp méo sự thật.
Nhưng mà dân mạng không chê chuyện ồn ào, ăn dưa xem kịch ai ai cũng giữ phần, châm chọc mỉa mai fan đó, nói cô ấy là fan kính lọc, không dám tin thần tượng của mình có bạn gái.
Thậm chí có người nói vô căn cứ: Đỗ Thịnh Nghi và Tần Thư Nhiên cùng một công ty quản lý, nghe nói quan hệ cá nhân cũng không tệ lắm, từng hợp tác hai bộ phim kìa, cái gì mà quan hệ hợp tác, Đỗ Thịnh Nghi làm lá chắn cho Tần Thư Nhiên thì sao!
Thời đại thông tin, chút chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể bị phóng đại, đặc biệt là hơi dính líu quan hệ với người nổi tiếng, Tần Thư Nhiên lại là nam minh tinh lưu lượng đang hot được tất cả tán tụng, một mực là nghe nói, một mực là người biết chuyện tiết lộ, liền cột hai người không chút quan hệ vào nhau đẩy lên bảng hotsearch mạng xã hội.
Mấu chốt là lên hot search cũng thôi đi, còn lên hẳn hai hot search, hai tiêu đề hot search còn khá đơn giản và thô bạo: Giang tiểu thư, bạn gái Tần Thư Nhiên.
Vương Chiêu mở Weibo, nhìn thấy hai tiêu đề hot search này, cười gần chết, "Tần Thư Nhiên với Giang tiểu thư, ha ha ha ha, chẳng lẽ Lục Hoài Thâm không xứng có tên họ à?"
Vương Chiêu rất hứng thú xem lướt qua Weibo có liên quan đến đề tài này, cuối cùng thành fan bự ăn dưa hiện trường.
Vương Chiêu vừa lướt bình luận vừa cảm thán: "Dân mạng ai nấy đều là nhân tài, có thể tự thêm thắt tình tiết vào một tin tức không có căn cứ thành tiểu thuyết tình cảm giới giải trí."
Giang Nhược không lên tiếng, cô là người sợ gây rắc rối, bởi vì xử lý rất phiền phức, cho nên về bản chất cô là người ngại phiền phức.
"Đúng là có người còn bắt đầu viết tiếp," Vương Chiêu kích động, diễn dịch bằng âm sắc, làn điệu và cảm xúc biểu đạt rung động lòng người: "Đến từ giang cư mận Công chúa leo trèo ầm ầm huỳnh huỵch : hôm nay Nhiên Nhiên nói muốn đưa tôi tham gia lễ công chiếu phim điện ảnh, tôi vui lắm, nhưng tôi chẳng ngờ, thế mà Đỗ Thịnh Nghi lại là nữ phụ, trên mạng đều nói, quan hệ của anh và Đỗ tiểu thư không bình thường, thậm chí từng ăn cơm cùng nhau, sau đó Đỗ tiểu thư còn nói dối rằng tôi là nhân viên công ty hợp tác với cô ấy, tôi đoán Nhiên Nhiên có điều giấu giếm tôi, vì thế giận dỗi bỏ đi, nhưng anh đuổi theo kéo tay tôi lại, nói lạnh lùng: cô gái, đừng hòng thoát khỏi anh."
Đọc đến nơi đây, Vương Chiêu dừng lại, làm động tác buồn nôn rất khoa trương, "Nếu thực sự có tên đàn ông nói với tôi mấy câu này, tôi có thể dùng một chân đá hắn ra xa 10m."
Vương Chiêu ngẩng đầu nhìn Giang Nhược, phát hiện ánh mắt cô trống rỗng.
"Cô không có phản ứng gì? Không có cảm tưởng gì hả?"
Giọng điệu Giang Nhược chẳng hề có bằng trắc: "Tôi phẫn nộ."
"Còn gì nữa?"
"Tôi sợ hãi."
"Hở?"
Giang Nhược chống cằm, nét mặt đầy lo âu: "Tôi sợ Lục Hoài Thâm lột da tôi."
Ban đầu quả thật Lục Hoài Thâm muốn lột da cô.
Chuyện này lên hot search, thật ra đã có nền