Đỗ Thịnh Nghi ngồi xuống, tiếp tục ăn bữa trưa như không có chuyện gì.
Giám đốc với tư cách là bên B, để bày tỏ sự coi trọng, nói quan tâm: "Đỗ tiểu thư, xảy ra việc gì nghiêm trọng à?"
Thật ra giám đốc vẫn rất sợ, lo lắng đã xảy ra chuyện gì, ảnh hưởng tiến độ ghi hình, điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thời gian mở cửa các khu giải trí, bên trên từng nhắc nhở rõ ràng, nhất định phải chụp xong trong thời gian quy định, cô ấy và Giang Nhược vẫn luôn kiểm soát hiện trường, cũng vì bảo đảm tiến độ.
Đỗ Thịnh Nghi lơ lỏng như thường nói: "Không có gì, chỉ là mấy tin đồn vô căn cứ mà thôi, giao cho quản lý xử lý là được."
Chuyên viên trang điểm hỏi: "Phải đăng bài thanh minh hả?"
"Tạm thời không định tỏ thái độ."
Chuyên viên trang điểm không hỏi nhiều nữa, hiện tại có không ít nghệ sĩ đối với tình yêu thật hay không thật đều biểu thị thái độ im lặng.
Nếu là tin giả, thì không thèm để ý thanh giả tự thanh; nếu như là tin thật, nhưng lại không muốn thừa nhận thì đó là một kiểu ngầm thừa nhận khác.
Chuyên viên trang điểm cho rằng Đỗ Thịnh Nghi là kiểu sau.
Có lẽ tối hôm qua cãi cọ với bạn trai, cho nên mới mất ngủ, quầng thâm mắt cùng tơ máu trong mắt đều được giải thích.
Đồ ăn trong hộp cơm của Giang Nhược còn thừa hơn nửa, nhưng cô đã mất hết khẩu vị từ lâu rồi.
Khi Đỗ Thịnh Nghi ngẩng đầu, thấy Giang Nhược nhìn chằm chằm mình, ánh mắt lạnh thấu, trong vẻ thản nhiên có sự sắc bén như tên rời khỏi dây cung, cô hờ hững mím môi, lặng lẽ không nói lời nào, nhưng khắp toàn thân lại là hơi thở bức người.
Đỗ Thịnh Nghi khẽ sờ mặt mình như hoàn toàn không có cảm giác gì, cau mày hỏi cô: "Giang tiểu thư, trên mặt tôi có thứ gì sao?"
Giang Nhược dựa vào ghế dựa, tay đặt trên đùi, đột nhiên mỉm cười, khóe miệng chợt kéo lên một độ cong mờ nhạt: "Không."
Cô quay mặt đi nói với giám đốc: "Xin lỗi, tôi vào phòng vệ sinh một chút." Nói xong liền cầm di động đứng dậy đi ngay.
Giang Nhược vào phòng vệ sinh đứng trước bệ rửa mặt, chống lên đá cẩm thạch sáng đến độ có thể soi bóng người, dùng tay xoa nhẹ bụng dưới, bụng cô không thoải mái không phải là lấy cớ, tính toán kì kinh nguyệt hẳn chính là mấy hôm nay, hôm nay cảm giác eo mỏi bụng nặng hết trận này đến trận khác.
Cô hít thở sâu một lát, muốn tìm chỗ để ngồi, tìm một vòng, cảm thấy nắp bồn cầu quá bẩn, bèn ngồi trên thành bồn tắm bên cạnh một lúc, ánh mắt cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm tấm gương lớn sau bệ rửa mặt đến mức thất thần, trong lúc nội tâm rối loạn tựa như lại tìm được khoảnh khắc tĩnh lặng.
Qua hồi lâu, bên ngoài có người gõ cửa, "Bên trong có người không? Tôi muốn vào phòng rửa tay."
Giang Nhược chỉnh sửa một chút, vén gọn mái tóc dài xõa xuống hai bên mặt ra sau đầu, sắp xếp lại, khôi phục lý trí, bấy giờ mới đứng dậy đi ra ngoài.
Ghi hình buổi chiều, Đỗ Thịnh Nghi cũng không chịu ảnh hưởng bởi tai tiếng, cảnh quay bể bơi vô cực cuối cùng bắt đầu từ lúc chạng vạng.
Khi đó mặt trời đang ngả dần về tây, có biển rộng có đèn hoa rực rỡ còn có cả mỹ nhân.
Đỗ Thịnh Nghi yêu cầu mặc bikini xuống nước, thân hình cao gầy, tỉ lệ vàng không một chút sai sót, vì nguyên nhân nghề nghiệp, đã bỏ rất nhiều công sức trên phương diện quản lý vóc dáng, thời gian dài tập thể dục khiến trên người cô ta không có một chỗ thịt thừa nào, hoàn toàn khác với kiểu gầy trơ xương, dáng người trước lồi sau vểnh làm người ta cực kỳ hâm mộ.
Phía chân trời dần nhuộm màu đen kịt, cuối cùng bóng tối bao phủ cả mặt đất, nhưng trong thành phố có ánh sáng lung linh sặc sỡ, mà còn kéo dài đến mặt biển cuối trời, sau khi màn đêm buông xuống liền hoàn toàn rơi vào cảnh tối tăm, khoảng tối tăm ấy cũng chẳng có bến bờ, như một dải lụa che kín đôi mắt, cho người ta cảm giác sợ hãi vô cớ.
Đỗ Thịnh Nghi xuống nước hết lần này đến lần khác, lại nhiều lần lên bờ nghỉ ngơi, gió biển đêm cuốn theo hơi lạnh, trợ lý luôn cầm khăn tắm thấm hút nước chờ sẵn,đợi sau khi cô ta lên bờ, thì không ngừng lau tóc lau người cho cô ta, chăm sóc chu toàn, sợ người cô ta đông cứng.
Giang Nhược cùng giám đốc vẫn ngồi trên ghế ở lối vào cửa, kiến trúc chắn gió, cảnh dưới nước không dễ chụp, hình như kĩ năng bơi của Đỗ Thịnh Nghi không được tốt, không ở lâu được trong nước, cho nên NG mãi.
Lần này sau khi lên bờ, cô ta ôm cánh tay toàn thân phát run, chỗ nghỉ ngơi của Đỗ Thịnh Nghi cũng được chuyển tới cạnh Giang Nhược, vì có thể chắn gió.
Giang Nhược dựa vào trên ghế nằm, nhiệt độ lúc này rất dễ chịu, không khô nóng, cũng không lạnh quá mức, cơ thể cô như đang rơi vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, nhưng tinh thần lại cực kì tỉnh táo, tỉnh táo đến mức căng thẳng, chẳng cách nào thả lỏng.
Đỗ Thịnh Nghi quấn chiếc khăn lông trợ lý đưa, lau tóc đi tới, xung quanh chiếc ghế bên cạnh Giang Nhược, toàn là nước chảy xuống từ người Đỗ Thịnh Nghi.
Sau khi Đỗ Thịnh Nghi ngồi xuống, trợ lý đưa di động của cô ta qua, nói là quản lý có việc cần thương lượng với cô ta, bảo cô ta lúc nghỉ thì gọi điện thoại lại.
Đỗ Thịnh Nghi cầm điện thoại trong tay nhưng không gọi lại.
Trợ lý nhắc nhỏ: "Chị Đỗ..."
Đỗ Thịnh Nghi đặt điện thoại trong tầm tay, thờ ơ tiếp tục động tác, "Không phải đã nói rồi sao, không cần trả lời."
"Vì sao không trả lời ạ, hiện tại càng ngày càng nhiều tin tung ra, chị Diêu nổi trận lôi đình, hỏi chị người đàn ông kia có phải chính là..."
Đỗ Thịnh Nghi mất kiên nhẫn ngắt lời cô ta: "Tôi đã nói rồi, ai cũng không phải!" Trên mặt có vẻ nóng nảy hiếm thấy.
Đỗ Thịnh Nghi nói xong, mở WeChat, mở tin nhắn thoại của Diêu Bình.
"Đỗ Thịnh Nghi nếu cô còn không phối hợp như vậy, cmn tôi sẽ thật sự không giúp cô nữa, cứ dựa theo yêu cầu cưỡng chế của công ty mà làm!"
Thời điểm Đỗ Thịnh Nghi nhấn mở file ghi âm, do khoảng cách bên tai khá xa, là kiểu mở loa ngoài, bởi vậy Giang Nhược ở bên cạnh cũng nghe thấy.
Cô đã nằm trên ghế này một lúc lâu, cũng không có việc gì để làm, giám đốc biết cô không thoải mái, liền ngồi ở đây cùng cô, trước khi Đỗ Thịnh Nghi qua, giám đốc nhận được điện thoại của lãnh đạo, đi sang một bên nhận điện thoại.
Khi Đỗ Thịnh Nghi lau tóc, bọt nước không ngừng văng lên người Giang Nhược, cô bừng tỉnh nhưng làm như chưa dậy, ngồi yên ở đó, cũng chẳng có tí phản ứng nào.
Đỗ Thịnh Nghi ghi âm gửi Diêu bình: "Buổi sáng tôi đã nói, không phải chuyện gì lớn, không cần phản hồi, bây giờ tôi vẫn giữ thái độ như cũ, qua mấy ngày sẽ chẳng có ai nhắc đến nữa.
Vả lại yêu cầu cưỡng chế của công ty? Là ai cưỡng chế, chị cưỡng chế hay người khác hạ lệnh cưỡng chế?"
Cô ta dùng tiếng cười khẩy kết thúc lời nói.
Nói xong, cũng không định trả lời nữa, để di động sang bên cạnh.
Trợ lý ấp úng: "Chị Đỗ, chị thế này không tốt lắm đâu...!hiện tại chính là thời cơ tốt để chị kiếm sự nổi tiếng, nếu không lưu lại ấn tượng tốt cho công chúng, đỏ sẽ biến hoàn toàn thành đen đấy..."
"Dẫu sao cũng chẳng có bao nhiêu người thật sự thích tôi, tôi nỗ lực giành hảo cảm của bọn họ làm gì?"
Lời này, khá là phong cách Đỗ Thịnh Nghi.
"Không thể nói như thế được..."
Đỗ Thịnh Nghi giơ tay ngăn cô ta, tỏ ý không cần nói nữa.
Giang Nhược nghe mãi nghe mãi, khóe miệng bất giác hơi vểnh lên, hơi cụp mắt chăm chú nhìn màn hình điện thoại Đỗ Thịnh Nghi, cũng không biết có phải xuất phát từ dự cảm thần kì nào đó hay không,