Sau khi lên xe, Giang Nhược một lòng một dạ tranh cãi phải trái với Lục Hoài Thâm, lắm lúc đầu óc rối bời, lắm lúc khí huyết trào dâng, đâu có sức chú ý tới xe chạy đường nào, tới bây giờ mới hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một chút, sớm đã rời khỏi khu thương mại sầm uất rồi, nhìn thấy cầu vượt và biển báo không xa lắm, hẳn là hướng đi về phía ngoại thành.
Xe đã dừng lại, két một tiếng, khóa cửa cũng đã mở.
Giang Nhược cưỡng ép bản thân trông có vẻ bình tĩnh như thường, nhưng bị áp bức dưới khí thế lạnh lùng của anh, cô nhìn chằm chằm đầu gối, gắng gượng nói: "Người xưa có câu quân tử không thắng kẻ lưu manh, nguyên nhân là do quân tử có ranh giới cuối cùng còn lưu manh không có.
Thỏ bị bức ép cũng sẽ cắn người..."
Sau cùng cô liếc nhìn anh, đôi mắt trong veo, thế nhưng lại mang theo một tia quyết tuyệt đến suy sụp tinh thần.
Giang Nhược xuống xe rồi, trong xe rơi vào khoảng im lặng ngắn ngủi.
Tài xế mở tấm vách ngăn trung gian, khởi động xe lại từ đầu, nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói tản mạn: "Đơn thương độc mã, không biết sống chết."
Tài xế nghe tiếng liền nhìn qua gương chiếu hậu, ông chủ đã nhắm mắt dưỡng thần, mi tâm hơi nhíu lại, bóng hình ấy vẫn lộ ra sự sắc bén mạnh mẽ quanh quẩn đâu đây.
Ánh mắt hơi động, trong kính chiếu hậu vẫn còn một bóng hình khác, đứng ở giữa những tòa nhà bê tông cốt thép, trên đường xe đến xe đi, cô mảnh khảnh yểu điệu, lại lẻ loi một mình, trông có vẻ đáng thương như thế.
Rút cuộc cũng vẫn là vợ chồng, hà tất phải như vậy?
Tài xế sinh ra đồng cảm, trong lòng âm thầm thở dài, không dám để ông chủ nhìn thấu.
...........!
Giang Nhược nhìn tòa nhà lớn đối diện đang treo biển quảng cáo có viết chữ văn phòng cho thuê, góc bên phải là logo dễ thấy của tập đoàn Giang thị, trong lòng cô tựa như có lọ gia vị bị lật đổ, hương vị phức tạp.
Cô vẫy một chiếc taxi đi bệnh viện, mới lên xe thì nhận được điện thoại của Cao Tùy.
"Tôi có một việc quên nói với cô, bởi vì không liên quan nhiều tới lần kiện cáo này, tôi liền để qua một bên trước, kết quả quên mất phải nhắc cô."
Giang Nhược mân mê môi dưới, "Anh nói đi."
"Lần trước khi tôi đi gặp ông nội cô bàn chuyện, ông cụ bảo tôi nói với cô, nhất định phải đem số cổ phần ủy quyền bên chỗ Lục Hoài