Lục Hoài Thâm đói bụng quay về nhà, đối mặt chính là bếp núc lạnh tanh.
Trước kia lúc còn một mình, anh cơ bản sẽ chẳng ăn cơm tối ở nhà, sau khi sống chung cùng Giang Nhược, không có việc gì thì tan làm sẽ trở về ăn cơm chiều, có khi là thím Ngô nấu cơm, thỉnh thoảng cô ấy nấu, một mình anh về muộn, hoặc trong bữa tiệc không ăn gì mấy, cũng sẽ làm cho anh một ít đồ ăn đơn giản để lấp bụng.
Thật ra cô không thạo nấu nướng, chỉ biết làm món đơn giản một tí, mấy món phức tạp quá thì hương vị tạm chấp nhận được.
Hiện tại đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, trên tầng không động tĩnh, dưới tầng cũng chẳng có tí hương thơm đồ ăn nào, vắng vẻ đến nỗi cứ cảm thấy khuyết thiếu cái gì.
Lục Hoài Thâm lượn một vòng trong phòng bếp phòng khách, dừng chân giây lát trước tủ lạnh, kế đó lại vuốt cằm đi lên tầng, chuẩn bị tắm rửa, thời điểm lấy vật dụng tùy thân đi tắm, trong lúc vô tình thấy tủ xếp quần áo của Giang Nhược trống một khoảng.
Giang Nhược hơi mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, quần áo trong mùa bắt buộc phải để trong ngăn tủ dễ thấy nhất, hơn nữa áo sơmi, T-shirt, áo khoác, váy đều phải sắp xếp theo loại.
Cho nên quần áo mà thiếu đi, có thể nhìn ra rõ ràng khoảng trống ở giữa.
Anh tiến lên lật thử, lại kéo mở tủ giày của cô, giày cũng thiếu hai đôi.
Đi đến phòng vệ sinh, trong dự liệu, chai chai lọ lọ ở chỗ khô trên bệ rửa mặt cũng chẳng còn, dư lại có một ít, đều là loại cô không thường dùng.
Sau khi Giang Nhược chuyển vào, trong ngôi nhà này bất giác có thêm rất nhiều dấu vết tồn tại của cô, phòng bếp cũng có mùi khói lửa.
Lục Hoài Thâm mới bừng tỉnh ngộ, thứ bỗng nhiên thiếu vắng trong nhà chính là mùi khói lửa, cô không ở đây, vật dùng trơ trọi, dấu vết cô từng sống chẳng qua cũng là vật chết, không có sinh khí.
Anh vào phòng vệ sinh tắm rửa, nước giội từ trên đỉnh đầu mà xuống, nhưng suy nghĩ liên quan đến cô cứ chẳng thể nào gạt bỏ.
Anh vốn tưởng trong cuộc đời mình, chắc chắn sẽ không vì thứ gì ngoài sự nghiệp mà phiền não như thế, cũng cho rằng cái thứ tình cảm này có thể có, nhưng nhất định đừng hoặc vốn không cần quá xem trọng.
Vì thói đời xưa nay vẫn thế, chẳng có ai rời xa ai mà không sống nổi, chẳng có ai là không thể thiếu trong cuộc đời anh.
Nhưng anh nhiều lần hao tâm tổn trí vì cô, trăm phương ngàn kế muốn che đậy những sự thực sẽ tạo thành tổn thương cho cô, dẫu muốn lừa mình dối người để phớt lờ thì cô vốn đã là một phần không cách nào ngó lơ.
Có đôi khi anh thà rằng tất cả mọi thứ dừng lại ở mấy tháng trước, ít nhất khi đó không mềm lòng thế này.
Giang Nhược về nhà Vương Chiêu, bởi vì tòa chung cư này nằm ở vị trí giao thông thuận tiện, phương hướng cũng gần trung tâm thành phố, số căn hộ bán được rất khá, chỗ để xe cũng không có bao nhiêu, Vương Chiêu may mắn tranh được một chỗ.
Xe Giang Nhược chỉ có thể tìm thử ở bãi đỗ xe lộ thiên xem còn chỗ hay không, may mà về sớm, trước tòa nhà vẫn trống mấy chỗ.
Lúc Giang Nhược về đến nơi, Vương Chiêu cũng đã về nhà, nghe nói Giang Nhược lái xe đến đây, Vương Chiêu bảo hầm để xe còn mấy chỗ đỗ xe chưa bán, bảo cô có thể đỗ ở đó, tránh phải dầm mưa dãi nắng bên ngoài.
Giang Nhược nghĩ cũng sẽ không ở bao lâu, cũng chẳng di chuyển xe nữa, của cô là xe ngoại lai, bất kể thế nào đều phải trả phí đỗ xe, đỗ ở đâu chẳng giống nhau, trái lại, dừng ở bãi đỗ xe lộ thiên còn tiện hơn.
Giang Nhược dọn dẹp hành lý xong, gọi điện thoại cho Kiều Huệ, bảo có mấy lời không tiện cho người khác nghe thấy muốn nói với bà, bảo bà về phòng trước đã.
Qua một lát, Kiều Huệ nói: "Mẹ về phòng rồi, con muốn nói gì? Thần thần bí bí."
Giang Nhược hỏi trước: "Mẹ, mẹ có hỏi mẹ con cô định ở đây bao lâu không?"
Kiều Huệ thở dài: "Người ta dù sao cũng là khách, sao có thể không biết ngại đi hỏi kiểu đấy chứ?"
Giang Nhược có thể nghe ra trong lòng Kiều Huệ vẫn để ý, suy cho cùng ai có thể chịu được người khác ăn không ở không trong nhà mình mãi, lại không phải mở tổ chức từ thiện.
"Bọn họ đúng là khách, nhưng bọn họ không giống, nói khó nghe một chút, bọn họ không có thể diện.
Nếu Hứa Thu Mai không tìm được việc thì chúng ta cứ phải lo ăn ở cho bọn họ à? Con biết mẹ định nói với tư cách là họ hàng, cô là chị gái duy nhất của bố, tiếp tế một chút cũng được.
Nhưng có đôi lời con vốn không định nói, mẹ biết đức hạnh cả nhà bọn họ thế nào mà, hôm nay con phát hiện Hứa Thu Mai đã đeo cái vòng cổ con quên trong phòng..."
Giang Nhược không nói nữa, Kiều Huệ khẽ kinh hô: "Hóa ra cái vòng cổ là của con? Hôm nay nó còn bảo tự nó mua..."
"Chị ta chưa được sự đồng ý của con đã lấy đồ cũng không phải lần đầu tiên, trước kia những thứ nhỏ có thể không tính toán, chứ cái vòng đó mấy chục vạn, là hồi trước cô út Lục Hoài Thâm tặng con, chị ta cứ đòi, lúc thì bảo nhà Lục Hoài Thâm có tiền, lúc thì bảo con keo kiệt, không cho con cũng xấu hổ, nhưng cái nết chị ta không đổi được, cứ như vậy mãi...!" cô dừng lại đúng lúc, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cũng tỉnh lược nội dung phần Hứa Thu Mai uy hiếp mình.
Sau đấy mới lại nói: "Mẹ, cổ phần của con còn chưa nắm được trong tay, về tài chính cũng không đầy đủ sung túc, nhà ta chẳng gánh nổi hai mẹ con bọn họ tống tiền không ngừng như vậy, con không thể lấy tiền của Lục Hoài Thâm cung cấp theo yêu cầu của bọn họ được mà?"
Kiều Huệ im lặng một lúc lâu, nói kiên quyết: "Mẹ sẽ tìm thời gian nói chuyện này với bọn họ."
Giang Nhược vẫn hiểu Kiều Huệ hơn, sau chuyện kia, bà ấy không nhịn nổi, bà rất sợ Lục Hoài Thâm có thành kiến đối với phẩm hạnh gia đình nhà bà, đặc biệt là đề cập đến phương diện tiền bạc, đề tài này quá mẫn cảm.
Giang Nhược sợ nhất chính là Hứa Thu Mai sẽ thêm mắm dặm muối nói mấy câu không nên nói k1ch thích Kiều Huệ, người bị ép quýnh lên, chị ta không có khả năng chú ý giọng điệu và cách chọn lọc từ ngữ của mình.
Cho nên cô đành phải bắt đầu từ chỗ Kiều Huệ, làm bà ấy hoàn toàn thất vọng về hai mẹ con nhà kia, bằng không thì bà ấy vẫn luôn cho rằng hai mẹ con đó là người đáng thương.
Cuộc điện thoại này Giang Nhược không tránh Vương Chiêu, Vương Chiêu đang xem phim trong phòng khách, nghe thấy cô nhắc đến nhà họ hàng kì khôi kia, cảm thấy cực kì buồn cười, "Tôi vẫn không hiểu vì sao bố mẹ đặc biệt khoan dung với anh chị em nhà mình, bọn tôi có một dì hai kì lạ, ngay cả tiền sữa bột cho đứa thứ hai cũng muốn mẹ tôi phải bỏ ra, không cho thì bán thảm, nói cái gì mà tình cảm cùng nhau lớn lên, mẹ tôi thấy cuộc sống nhà bọn họ quá đỗi bình thường, thật sự không ngừng cho nhà bọn họ tiền, nói là vay, tiền vay cũng