Giang Nhược vô thức nhìn theo ánh sáng đỏ ở đầu ngón tay anh, anh rít một hơi nhẹ nhàng, đầu thuốc lá sáng lên rồi lại tối, khói nhẹ bay lên, lập tức đuôi thuốc lá nhiều thêm một tia tro tàn, thời gian cứ như vậy mà trôi qua.
Lòng cô cũng vì thế mà trở nên căng thẳng.
Lục Hoài Thâm liếc nhìn cô một thân đã ướt đẫm, ngay cả đầu mày cũng không nhăn một cái, lạnh nhạt hỏi: "Bọn họ không cho cô vào sao?"
"Vào cửa rồi, chẳng phải sẽ không có cuộc đối thoại giữa tôi với anh như bây giờ".
Ý là nếu nhà họ Giang cho cô vào nhà thì cô sẽ đi tìm người nhà họ Giang để bàn điều kiện rồi.
Anh đang ngậm điếu thuốc, thần sắc không rõ ràng, đáy mắt thấp thoáng ý cười: "Vậy nên tôi chỉ là người thứ hai mà cô đang xem xét lựa chọn thôi sao?"
Giang Nhược mở môi dưới, rồi lại mím chặt, liếc thấy điếu thuốc đã cháy gần hết một nửa, nắm chắc thời gian mở miệng: "Đó là vì anh không muốn gặp tôi".
Lục Hoài Thâm nói: "Tôi cho rằng những gì nên nói tôi đã nói hết rồi".
"Nhưng ngay bây giờ tôi thực sự cần một khoản tiền".
Giang Nhược nhìn anh, không nhanh không chậm, mỗi chữ nói ra đều nghiêm túc mà cũng khép nép vô cùng.
"Cần bao nhiêu?"
"Tám mươi vạn.
Ông nội và dì tôi bên kia, tình hình của ông chuyển biến nguy hiểm, cần phẫu thuật càng sớm càng tốt, nhưng chủ yếu vẫn là chồng của dì tôi khi còn sống, chú ấy đã vay nợ bọn cho vay nặng lãi quá nhiều".
Giang Nhược một thân nhu thuận, hơn nữa thỉnh thoảng lại thở dài, cúi đầu chau mày, bày ra dáng vẻ khổ sở, đáng thương đến tuyệt vọng.
Con người Lục Hoài Thâm đối với sự việc đã quyết định rồi thì chẳng dễ dàng gì mà thay đổi.
Thật ra Giang Nhược cũng biết rằng muốn anh mở miệng chỉ là hi vọng xa vời, cũng lường trước được câu tiếp theo của anh có thể chính là bảo cô cuốn xéo xa một chút.
Ai biết được anh vừa mở miệng, tùy ý lại nói một câu rất đồng cảm: "Ừ, rất đáng thương, một bên là ông nội, một bên là cha mẹ nuôi, trách nhiệm này thế nhưng lại để một mình cô gánh vác".
Giang Nhược nhắm thấy điếu thuốc sắp cháy hết một nửa mà tàn thuốc vừa đúng lúc lung lay như thể đang muốn rơi xuống.
Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, đưa tay phủi phủi, tro tàn lập tức rụng lả tả.
"Thế này đi, cô cầu xin tôi, nói không chừng tôi sẽ giúp cô".
Anh nhướng mày và lật ngược điếu thuốc để đứng trên nóc xe.
Giang Nhược giật mình, nhưng giây tiếp theo lại buột miệng nói: "Cầu xin anh".
Anh không hề ngạc nhiên trước sự quyết đoán của cô, chỉ là chau mày, dường như không hài lòng lắm: "Tôi không có tên sao?"
Giang Nhược nghe lời liền thêm một cái tên: "Cầu xin anh đấy, Lục Hoài Thâm".
Lục Hoài Thâm vẫn nhíu mày, giọng lạnh nhạt: "Gọi xa lạ như thế?"
Giang Nhược nhìn anh nửa ngày, vẫn không dám chắc suy nghĩ của anh.
Khi đối mặt với anh, so với việc thái giám ở thời cổ đại phải đoán thánh ý còn khó chịu hơn nhiều,