Ánh mắt Lục Hoài Thâm không cảm xúc nhìn chằm chằm gương mặt nổi giận đùng đùng của cô mấy giây, Giang Nhược nhìn ra được anh khó chịu, nhưng anh không nói chuyện, tiếp đó lại cúi đầu tiếp tục việc trong tay.
Nhà mới không dính mảy may bụi bặm, chỉ duy có phòng bếp hỗn độn một mớ.
Lục Hoài Thâm đã xách đồ cô mua về vào phòng bếp, nhìn từ dấu vết bày bừa đông một đống tây một đống, hẳn là trải qua quá trình lựa chọn nguyên liệu nấu ăn rối rắm dài đằng đẵng.
Lục Hoài Thâm không tiếp lời, trong không gian to như vậy hồi lâu không tiếng ai, chỉ có tiếng động của con dao kia thái từng nhát một trên thớt.
Phòng khách phòng bếp sáng như ban ngày, đối với Lục Hoài Thâm mà nói chiều cao của bồn rửa hơi trái khoáy, anh nhất định phải cúi đầu hơi khom lưng mới có thể thao tác được dụng cụ trong tay, nhưng tương đối mà nói thì cử động không tự nhiên được thế.
Giang Nhược đứng đó hồi lâu không một tiếng động, Lục Hoài Thâm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người cô, nói: "Thay quần áo đi."
Gần đây Giang Nhược cực thích làm trái lời Lục Hoài Thâm, chắc chắn anh đuối lý, ngoài dung túng ra, chẳng còn cách nào khác, vì thế thái độ luôn luôn kiêu ngạo.
Lúc Lục Hoài Thâm nói câu này, Giang Nhược không cần nghĩ ngợi đã nói: "Nhà này anh cho tôi ở, anh còn được quản tôi ở nhà mặc thế nào chắc?"
Lục Hoài Thâm lại ngừng động tác thái rau, nghiêm túc nhìn cô, ánh mắt có vẻ sâu thẳm lạ thường, anh dừng một chút mới nói: "Em mặc thế này lắc lư trước mặt anh, anh không thể chuyên tâm làm việc."
Bấy giờ Giang Nhược mới nhớ tới cúi đầu nhìn kỹ một chút cách ăn mặc mình, lập tức không nói nên lời.
Lúc ngủ cô chỉ mặc váy ngủ, đây là đợt trước ở nhà Vương Chiêu, Vương Chiêu mua trên mạng váy ngủ khuê mật, kiểu áo phông rộng thùng thình, nhưng hình vẽ trước ngực là nhân vật hoạt hình vẽ tay, chỗ ngực càng khoa trương, thậm chí trông có vẻ còn có hiệu ứng 3D.
Trước kia lúc ở cùng Lục Hoài Thâm, cô chưa từng mặc kiểu này, thông thường đều là chất liệu vải sờ vào có cảm nhận không tồi, kiểu dáng nửa kín nửa hở.
Lúc đó chấp nhận sự thật đã kết hôn, làm vợ, khoe khoang vẻ gợi cảm trước mặt chồng không có gì đáng trách.
Hiện tại sống một mình, liền hơi thả mình.
Lúc ngủ lại chẳng mặc áo ngực, giờ phút này, hình vẽ 3D trên phần ngực áo ngủ lộ ra cực kì chân thật.
Vải chỗ đó thiên về loại xuyên thấu lại còn mỏng, thứ nên nhìn đều có thể nhìn đươc.
Hai tay Giang Nhược chợt che trước ngực, còn không quên mắng một câu: "Sắc dục mê muội tâm trí."
Rồi quay người về phòng thay quần áo.
Hành lý của Giang Nhược vẫn chưa sắp xếp ra, một cái là vali vừa mang đến từ biệt thự Lâm Hải, một cái là trước đây dọn khỏi chỗ Vương Chiêu.
Đầu tháng chín, nắng nóng cơ bản đã dịu xuống, cô không chịu được nóng, lúc chiều về vẫn mở điều hòa, nghĩ đến tình trạng sức khỏe hiện tại, giữ ấm một chút suy cho cùng không có chỗ nào sai, cô tìm ra một bộ đồ ở nhà áo dài tay và quần dài bằng lụa màu đen từ trong vali để thay.
Lúc thay quần áo cô đang tự hỏi vấn đề làm sao cho Lục Hoài Thâm rời đi.
Mấy câu kiểu " không quấy rầy" mà lúc trước Lục Hoài Thâm nói, hiển nhiên chẳng khác gì nói láo, cái miệng Lục Hoài Thâm, quỷ lừa lọc, bộ kĩ xảo đó là hết bước này đến bước kia.
Cô chưa bao giờ phủ nhận tình cảm với anh, cộng thêm trong bụng lại có một vị nữa, cô sợ bản thân dao động, sợ không chú ý một chút liền không thể giữ lý trí nhìn nhận kĩ càng vấn đề ngay sau đó.
Cô không thể để Lục Hoài Thâm ở lại làm loạn tinh thần của mình.
Khi ra ngoài, Lục Hoài Thâm đã thái xong măng tây, nhưng vẫn luôn chống eo đứng trước tấm thớt, lần lữa mãi chưa bắt đầu bước tiếp theo, mím môi, dáng vẻ nghĩ nung nghĩ nấu đối với đống nguyên liệu nấu ăn kia.
Giang Nhược ghé lại gần nhìn thử măng tây đã thái miếng, tạm thời không phát biểu ý kiến, hỏi anh: "Anh muốn làm món gì?"
Lục Hoài Thâm nói: "Măng tây xào trứng gà."
Lục Hoài Thâm lật đống đồ Giang Nhược mua về, thấy măng tây, cảm thấy khá xanh tươi, dùng di động tra trên mạng một chút, mới vừa gõ ra hai chữ măng tây, tiếp theo cái đầu tiên chính là măng tây xào trứng gà.
Thế thì làm măng tây xào trứng gà, dẫu sao các bước trông có vẻ cũng rất đơn giản.
Giang Nhược nhìn chằm chằm măng tây nói: "Anh chuẩn bị cứ thế này cho vào nồi? Xào kiểu gì? Miếng to thế anh chắc chắn xào ra hồn không? Ăn vào có khi nào trúng độc?"
Lục Hoài Thâm xấu hổ che miệng khẽ hắng giọng, cầm lấy một miếng măng tây nói: "Anh quên mất bóc vỏ, anh xem trên hướng dẫn nấu ăn, miếng măng cắt xong hình như không có lớp vỏ nhạt màu bên ngoài."
Giang Nhược: "..."
Cuối cùng vẫn là Giang Nhược một lần nữa bỏ từng cái vỏ măng tây đi, nếu Lục Hoài Thâm tự mình muốn làm, kế tiếp Giang Nhược bèn không quan tâm