Phản ứng này của Chung Thận thật ra rất ý vị sâu xa, nhưng cũng đã gián tiếp chứng mình tính chân thực trong phỏng đoán của Giang Nhược.
Anh ta không phản bác ngay tại thời điểm đầu tiên, chứng tỏ đã bị đoán trúng tâm tư, phản bác chính là giảo biện.
Anh ta biến sắc khi nghe những lời đó vì ngạc nhiên với việc ngay trước mặt anh ta, Giang Nhược dám vạch trần suy nghĩ mà anh ta vốn tưởng rằng không để ai biết.
Hơn nữa trên khuôn mặt thực sự không nén được giận, còn phải nghĩ cách xoa dịu.
Sự thẳng thắn của Giang Nhược đúng là ngoài dự đoán của anh ta.
Chung Thận thu lại biểu cảm cứng nhắc rất nhanh chóng, vào giây phút này, anh ta vẫn muốn tranh luận cho sự trong sạch, vẻ tươi cười vẫn ôn hòa y như trước: "Có phải cô hiểu lầm gì về tôi không?"
Nét mặt tươi cười của Giang Nhược như một đầm nước phẳng lặng, nói khách sáo: "Nếu Chung tổng muốn tự biện bạch, không phải đầu tiên nên hỏi tôi, vì sao lại kéo Lục Hoài Thâm vào sao?"
Chung Thận nhìn cô, thu lại nụ cười, không nói.Công ty còn chưa đến giờ tan làm, đa phần mọi người đều đang làm việc, lúc này khu thang máy chẳng có ai.
Giang Nhược tiếp tục nói: "Trước kia tôi cứ suy đoán mãi, anh ngấm ngầm thao tác tuyển tôi vào DS rốt cuộc ý muốn là gì, nhưng thời gian rất dài mà tôi vẫn chẳng có kết quả.
Không biết nên nói tôi ngu dốt, hay suy nghĩ của Chung tổng chặt chẽ tỉ mỉ.
Mãi cho đến vài hôm trước xảy ra một việc, với tôi mà nói như giác ngộ triệt để, tất cả mọi chuyện đều nghĩ thông tỏ rồi."
Chung Thận bị phản bác bởi lí do thoái thác của cô, chỉ còn hiếu kì: "Chuyện gì?"
"Không lâu trước khi quay chụp quảng cáo đại sứ quảng bá DS, trong cuộc họp công ty anh ngang nhiên bảo tôi gác lại dự án này, đi theo dõi công việc bộ phận thu mua của khách sạn."
Bấy giờ, Chung Thận mím chặt môi, đã biết cô sắp nói gì.
"Thật là vô cùng trùng hợp." Giang Nhược hơi cụp mí mắt, thở dài một cách khó hiểu, "Nếu tôi không đoán nhầm, tạm thời ủy nhiệm công việc khác cho tôi, là kết quả sau khi Lục Hoài Thâm thương lượng với anh, có lẽ còn làm một vài trao đổi với anh nữa."
Chung Thận thản nhiên nhìn cô, im lặng không tỏ rõ ý kiến.Mỗi một lần trầm mặc, đều là một lần chứng thực đanh thép nhất cho phỏng đoán của Giang Nhược.
Giang Nhược lại nói: "Lại nghĩ mà xem, lần thứ hai chúng ta gặp mặt, trong tiệc sinh nhật của Giang Vị Minh, anh khăng khăng muốn đưa tôi về, chắc hẳn trước đó, anh đã có suy đoán về mối quan hệ của Lục Hoài Thâm với tôi, sau hôm đấy, trong lòng càng thêm chắc chắn mối quan hệ giữa tôi với anh ấy không giống bình thường.
Anh giữ tôi ở lại DS, là hi vọng tôi làm một quân cờ lôi kéo Lục Hoài Thâm, sắp xếp tôi cạnh Gisele, là để khiến chị ta khó chịu, vì tôi từng va chạm với chị ta trước đám đông, làm chị ta mất mặt, đồng thời hị vọng vào lúc cần thiết, tôi có thể li gián Gisele và Lục Hoài Thâm.
Trước đây cùng Thẩm tổng đi xã giao ở hội quán Thanh Lan, gặp phải chút chuyện phiền phức, đúng lúc Lục Hoài Thâm và bạn anh ấy ở đó, Thẩm tổng ra ngoài không lâu, bạn Lục Hoài Thâm đã tới giải vây, trên bàn tiệc tôi không ngừng bị trợ lí của anh mời rượu, có khả năng vốn chẳng phải tình thế ép buộc, mà là mưu tính trước đó, hơn nữa quan hệ của Thẩm tổng với anh rất tốt, cũng chẳng phải bí mật gì."
Chung Thâm bỗng nhiên cười rộ, "Giang Nhược, cô rất thông minh, trí nhớ tốt, logic chặt chẽ.
Nhưng phỏng đoán của cô vốn chẳng phải sự thực."
"Thế à? Anh từng bảo anh giữ tôi ở DS, vì quý trọng nhân tài, nhưng tôi quả thực không cho rằng một nghiên cứu sinh thôi học giữa chừng như tôi, sẽ được anh tán thưởng vì năng lực xuất chúng, dù gì ban đầu với tư cách là một phiên dịch, trong hội nghị tôi đã nói những lời kia, trên thực tế chẳng hề nghiêm cẩn, chức trách của tôi chỉ là phiên dịch, trên thực tế lần phát ngôn đó là làm điều thừa thãi, còn khiến tôi gián tiếp trở thành kẻ địch của Gisele, một người xuất sắc, tuyệt đối sẽ không lỗ m ãng như thế.
Khi ấy trẻ tuổi, thật sự đã để bọn anh xem trò cười rồi."
"Quả thực tôi đánh giá cao người dũng cảm lên tiếng trong khi mọi người đều im lặng."
"Không, đó gọi là không nhịn được, nhất thời nói cho sướng miệng thôi, nếu khi ấy tôi biết ngày sau sẽ thành cấp dưới của Gisele, tôi tuyệt đối sẽ không nói thêm một chữ trong cuộc hội nghị đó.
Đương nhiên, anh hẳn cũng sẽ chẳng nhìn thêm tôi một lần, cũng chẳng có cuộc nói chuyện mặt đối mặt giữa anh với tôi ngày hôm nay."
Từ đầu đến cuối, giọng điệu Giang Nhược đều rất ôn hòa, cô dừng một chút, cười nói: "Kì thực, với một người mà nói, có giá trị lợi dụng là chuyện tốt, là một sự khẳng định gián tiếp giá trị của người này, nhưng..." Cô nhìn thẳng Chung Thận, "Chung tổng, thứ cho tôi không chấp nhận nổi sự tán thưởng của anh."
Có tiếng bước chân xa lạ đang đến gần, ánh mắt Giang Nhược không dừng thêm trên khuôn mặt Chung Thận nữa, nhẹ nhàng gật đầu: "Chung tổng, tôi còn có việc nên đi trước đây."
Chung Thận nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Nhược không chớp mắt, thẳng tắp, như dáng vẻ ngông nghênh bất khuất, chế giễu sự tính toán của anh ta chẳng qua chỉ đến thế mà thôi.
Giang Nhược đến văn phòng, phòng thư kí có hai bàn làm việc, một cái thuộc về Châu Trí Nhã, một cái của cô, đồ đạc trên bàn vẫn giữ nguyên dạng ngày cô rời khỏi.
Sự ra đi của cô, chẳng hề có ảnh hưởng đến tiết tấu công việc của bất kì một ai trong công ty, thiếu một mắt xích là cô, tất nhiên sẽ có người khác bổ sung vị trí.
Châu Trí Nhã vẫn lão luyện như ngày nào, hôm nay chị ta đeo kính gọng đen, vẫn bộ đồ gợi cảm nhưng là chiếc áo sơ mi khiêm tốn phối với váy trùm mông.
Châu Trí Nhã thấy cô thì cười với cô một cái, "Đến rồi? Mấy ngày không gặp cô hơi gầy đấy, dáng người trước kia vẫn đẹp hơn."
Giang Nhược vờ như không hiểu câu nói móc của chị ta, "Chị vẫn y như trước." Trả lời chị ta một câu, tạm coi như khách sáo.
Châu Trí Nhã mỉm cười lẳng lặng nhìn cô mấy giây, cúi đầu xuống đối chiếu tài liệu trong tay, đầu cũng không ngẩng lên nói: "G đợi cô đã lâu, cô có thể đi thẳng vào trong."
"Cảm ơn."
"Không cần."
Giang Nhược đẩy cửa đi vào, quả nhiên Gisele giống như đợi cô đã lâu—— nghe thấy động tĩnh chị ta bèn ngước đầu lên từ sau bàn làm việc, điệu bộ lạnh lùng cứng nhắc, ánh mắt như tia laze, ánh mắt ấy dừng trên người cô, như đang ngẫm nghĩ, phải thế nào mới có thể chia đều cô thành tám phần, đồng thời giữ cho mặt cắt bằng phẳng vuông vức.
May mà thời gian gần đây, Giang Nhược đã nắm rõ tính cách của vị nữ ma đầu này như lòng bàn tay, hơn nữa còn miễn dịch với nó.
"Giám đốc, tôi đến rồi."
Gisele lại cụp mí mắt xem tài liệu của chị ta, nói không mặn không nhạt: "Tôi chưa mù."
Giang Nhược duy trì vẻ mặt cấp dưới nên có.
Đến công ty, Giang Nhược vẫn thay bộ OL trang trọng, những chiếc chân váy kia đều là thiết kế chiết eo, tôn lên vòng eo chưa đầy một nắm tay, dù mang thai, cũng chưa đến lúc lộ bụng, bụng dưới vẫn phẳng lì như ban đầu, thậm chí hình như phần eo còn gầy hơn.
Vả lại cô vẫn đi giày cao gót.
Gisele thở dài một hơi cực kì bực bội, "Giang Nhược.
"Chị nói đi ạ."
Gisele giữ tư thế như lúc Giang Nhược mới bước vào, giọng điệu có phần bất lực,