Giang Nhược ngẩng đầu đã có thể nhìn về hướng cô ta, tay cô ta nâng quyển sách đang đọc, nghe thấy động tĩnh, tầm mắt mới từ từ dời khỏi quyển sách nhìn ra cửa.
Đỗ Thịnh Nghi mặt mộc, tóc dài buộc lỏng lẻo sau đầu, một bộ đồ thể thao oversized màu xám, là sản phẩm mới của một thương hiệu xa xỉ nào đó, có hợp tác thương mại với cô ta.
Đỗ Thịnh Nghi khép cuốn sách, nói với trợ lý: "Tiểu Tưởng, hỏi thử Giang tiểu thư muốn uống gì."
"Không cần đâu, cảm ơn," Giang Nhược cười cười với trợ lý Tiểu Tưởng, sau đó nhìn sang Đỗ Thịnh Nghi, thanh sắc phai nhạt hơn: "Cô nói xong tôi sẽ đi ngay."
Đỗ Thịnh Nghi cũng chẳng gò ép, bảo Tiểu Tưởng ra ngoài đi dạo một vòng trước, chờ điện thoại của cô ta rồi về.
Tiểu Tưởng nhìn hai người rồi xách theo túi đi ra ngoài.
Đỗ Thịnh Nghi nhìn sofa bên cạnh, bảo Giang Nhược ngồi.
Giang Nhược ngồi ở vị trí đối diện Đỗ Thịnh Nghi.
Trong tầm tay Đỗ Thịnh Nghi có một bàn trà nhỏ, cô ta đặt sách xuống, bưng chiếc cốc lên uống một ngụm nước, chuỗi động tác không nhanh không chậm, rất có tư thế của một cuộc trò chuyện kéo dài, sau lại kề cà không mở miệng.
Giang Nhược đánh tan sự im lặng: "Đỗ tiểu thư, cô có gì muốn nói trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không cần quanh co lòng vòng lãng phí thời gian."
"Cô vội đi hả?" Đỗ Thịnh Nghi ngước cặp mắt hơi cụp xuống nhìn về phía cô, không đợi Giang Nhược trả lời, cô ta lại nói: "Có thể đưa giúp thuốc và bật lửa trên bàn trà cho tôi không?"
Giang Nhược nhìn xuống bàn trà, thuốc lá phụ nữ bao bì màu trắng cùng một chiếc bật lửa kim loại, bèn lấy chúng đặt ở chỗ trước mặt cô ta giơ tay có thể với tới.
Cô nói hờ hững: "Ngại quá, tôi không thích mùi thuốc, có thể thể nhịn một chút không?"
Tay Đỗ Thịnh Nghi giơ giữa không trung chuẩn bị nhận đồ dừng một chút, thu về, cô ta nhìn Giang Nhược đầy hứng thú, không có sự che đậy của lớp trang điểm, mặt mày càng hiển hiện vẻ lạnh lùng thờ ơ.
Cô ta nhìn Giang Nhược trong chốc lát, mới gật nhẹ đầu nói: "Được."
Nhưng lại không nói tiếp.
Giang Nhược thật sự không kiên nhẫn mà lằng nhằng với cô ta, nghiêm mặt nói: "Cô trăm phương ngàn kế bắt tôi tới gặp cô, nhưng lại luôn có thái độ có thái độ không có gì để nói như vậy, thật ra là vì sao?"
Kỳ thật nguyên nhân chẳng có gì khác, người mình không thích, cô ta làm cái gì cũng sai cả, ngay cả im lặng cũng làm người ta không thể chịu đựng được.
Huống chi trước đó Giang Nhược cãi nhau với cô ta tạo thành hiềm khích lớn như thế, càng không thể nào bình yên vô sự trong im lặng được.
Đỗ Thịnh Nghi nâng khóe môi, nhìn Giang Nhược bằng vẻ tươi cười không chạm đáy mắt, "Được thôi, nếu cô đã không muốn vòng vèo, đầu tiên chúng ta vẫn nói qua chuyện xin lỗi đã."
Giang Nhược cười giả lả, lặng lẽ nhếch môi với cô ta, vẻ mặt kiểu cô đang nói lời nhảm nhí gì đấy.
"Nếu mục đích ban đầu của cô chính là để tôi tới gặp cô, vậy hiện tại người cô đã gặp được rồi, nếu không còn gì khác có thể nói, thì tôi đi trước, tôi còn có việc phải làm." Giang Nhược nói xong định xách chiếc túi đặt ở trong tầm tay lên.
"Vội gì chứ?" Đỗ Thịnh Nghi sầm mặt xuống, giọng lạnh nhạt ngăn cô.
Khói thuốc súng vô hình dần nổi lên trong không khí, Đỗ Thịnh Nghi không nói những lời vô ích với cô nữa, "Nếu tôi đã nói muốn tâm sự chuyện Lục Hoài Thâm, tất nhiên sẽ không để cô rời đi mà không thu được gì."
Cô ta uống một ngụm nước, ánh mắt vẫn luôn dừng ở Giang Nhược, "Tôi luôn cực kì giữ chữ tín."
Giang Nhược dựa lưng vào sofa, tư thế chăm chú lắng nghe.
Đỗ Thịnh Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, âm u, vẫn không có ánh nắng, cô ta quay đầu lại, hỏi Giang Nhược: "Cô với Lục Hoài Thâm quen nhau khi nào?"
Giang Nhược điềm tĩnh hỏi lại: "Cái này liên quan gì đến điều cô muốn nói?"
Đỗ Thịnh Nghi nhướng mày: "Không phải đã bảo sẽ nói chuyện liên quan đến anh ấy sao?"
"Tôi cảm thấy có thể cô vẫn chưa hiểu rõ, vốn không phải tôi tình nguyện đồng ý gặp mặt, còn nữa, tôi cũng không có sở thích phơi bày chuyện riêng tư của tôi và Lục Hoài Thâm trước mặt người ngoài, cho nên đừng làm lỡ dở thời gian, hỏi những vấn đề cá nhân kiểu tôi với anh ấy từ lúc quen biết đến yêu đương, kết hôn như thế nào nữa." Giang Nhược nói đến nơi đến chốn, thẳng thắn bình tĩnh đến mức chẳng nghỉ lấy hơi một lần nào.
Đỗ Thịnh Nghi híp mắt, dường như cảm thấy dáng vẻ cô rất thú vị, nghiêng đầu nhìn cô: "Ý tứ của cô rất chặt chẽ, hình như tâm lí phòng bị với tôi rất mạnh."
Giang Nhược mỉm cười: "Đâu chỉ là rất mạnh.
Tôi tin rằng chẳng ai có thể ngồi cùng kẻ rắp tâm gây rối, thậm chí muốn hủy hoại sự nghiệp của mình mà còn có thể chuyện