Hai người dùng hơn nửa buổi chiều ở bệnh viện, trên đường lại nán lại một lát, cộng thêm ngày cuối mùa thời gian ban ngày càng thêm ngắn ngủi, khi đến đại trạch nhà họ Lục ở lưng chừng núi, sắc trời đã lạc tận.
Xe lái trên đường núi, đèn đường cùng đèn trên hộ lan đều đã sáng lên, từ trong xe Giang Nhược nhìn về phương xa, từ sườn núi hướng lên trên, giữa cây rừng đìu hiu ngưng tụ sương trắng bồng bềnh, chẳng khác nào chốn tiên cảnh.
Hôm nay Lục Hoài Thâm có lòng để trống thời gian buổi chiều và buổi tối, tập trung hoàn thành công việc trước, một cuộc xã giao không quan trọng thì bảo Bùi Thiệu tham dự thay.
Lục Hoài Thâm cùng Giang Nhược đến trước nhất, trái lại còn khiến Lục Chung Nam rất bất ngờ.
Không biết ông ta mới tản bộ từ đâu về, gặp hai người ở ngay cổng.
"Ơ, sớm quá." Lục Chung Nam liếc mắt nhìn sang, cái tiếng ơ tinh thần phấn chấn kia nghe thế nào cũng thấy kì quái, như kiểu nhìn thấy chạch đẻ ngọn đa.
Giang Nhược vẫn đang ngồi ở trong xe, ngượng ngùng khẽ cúi đầu, sau đấy phản ứng lại được, vội xuống xe, đứng nghiêm chỉnh chào một tiếng ông nội.
Lễ phép chu đáo, nhưng tình cảm không tới vị.
Lục Chung Nam nhìn cô mấy lần, tằng hắng một tiếng, rồi đi vào trong, âm thanh nặng nề truyền đến: "Tới rồi thì vào ngồi một lúc trước, đợi người đến đủ thì ăn cơm thôi."
Giang Nhược nhìn bóng lưng tuổi già chậm chạp lại vẫn hiên ngang kia, trước cơn gió chiều gạt nhẹ mái tóc bị thổi rối tung, khẽ đáp lời: "Vâng ạ."
Cũng chẳng để ý ông ấy có nghe không nghe thấy.
Giang Nhược không chắc hiện tại thái độ của Lục Chung Nam đối với cô rốt cuộc là như thế nào, nhưng khẳng định chưa thể nói là vừa lòng, cô cũng chưa từng trông mong ông lão niềm nở với cô.
Lục Chung Nam từng đã khiến cô khó xử, cô cũng không phải chốc lát có thể quên ngay.
Dẫu sao người trong nhà họ Lục, phần lớn cũng đều sống cảnh thái bình giả tạo mà thôi.
Cho dù từng vạch mặt văng tục chửi bới ngay trước mặt nhau thì lần sau gặp lại vẫn có thể ăn cơm cùng bàn mà mặt không biến sắc.
Nếu đặt vào gia đình bình thường, đã cả đời không qua lại với nhau từ lâu rồi, nhưng mà đây lại là nhà họ Lục.
Là nhà họ Lục có tiền có thế.
Cũng là nhà họ Lục tuôn chảy mạch nước ngầm.
Lục Thanh Thời và Quý Lan Chỉ đến trường học đón hai đứa con rồi mới qua đây.
Ngoài mặt trông có vẻ hai người sống chung cực kì hài hòa, chuyện Lục Thanh Thời ngoại tình đã lắng bụi trần, Quý Lan Chỉ không ly hôn ông ta.
Có thể có kết quả này, hoàn toàn dựa vào Lục Thanh Thời vứt hết mặt mũi, lì lợm la liếm cầu xin người ta, các kiểu khổ nhục kế khác nhau, lần lượt thử từng cái.
Ban đầu Lục Thanh Thời ở nhà giả ốm, hơn nữa là đánh trận lâu dài, trong tình huống chẳng hề hay biết gì, Quý Lan Chỉ mắt thấy ông ta ngày càng tiều tụy, cân nặng giảm xuống vèo vèo, trong lòng càng thêm bất an, bảo ông ta đi bệnh viện kiểm tra một chút, nói: "Bộ dạng anh thế này chắc chắn là có bệnh."
Lục Thanh Thời giả vờ không thèm để ý, nói mình đang giảm béo, vì Quý Lan Chỉ chê ông ta trung niên phát phì.
Kết quả lại qua thêm mấy ngày, Quý Lan Chỉ ra ngoài làm việc quên mang giấy tờ, quay về phát hiện ông ta đang uống trộm thuốc, vừa nhìn đã thấy, chống ung thư.
Hỏi ông ta ung thư gì.
Ông ta bảo ung thư phổi giai đoạn hai.
Quý Lan Chỉ hoảng hồn, ngoài miệng vẫn nói bình tĩnh: "Hút thuốc đi, tiếp tục, hút chết luôn đi."
Việc này Lục Thanh Thời nói không thể để người nhà biết, nếu để ông cụ biết được, chắc chắn sẽ ép ông ta đi dưỡng bệnh, quyền hạn trong tay ông ta, e rằng sẽ phải cho mẹ con Thường Uyển cướp mất, dù ông ta chết, cũng phải để lại chút gì đó cho ba mẹ con Quý Lan Chỉ.
Quý Lan Chỉ nói được, vậy anh cứ lần lữa đi, tôi chờ anh chết.
Dáng vẻ không dao động tí nào.
Lục Thanh Thời chán nản cả buổi trời.
Quý Lan Chỉ vẫn âm thầm bảo người hỗ trợ liên hệ chuyên gia, Lục Thanh Thời không biết việc này, đợi một ngày Quý Lan Chỉ trở về bỗng nhiên nói đã liên hệ bác sĩ giỏi giúp ông, đi làm kiểm tra tổng quát, xem thử tình hình hình thành khối u, Lục Thanh Thời ngớ ra, lời nói dối này không thể trọn vẹn được nữa, cũng không thể chờ có kết quả kiểm tra bị vạch trần ngay trước mặt nhỉ?
Hơn nữa ông ta còn nghe được chuyên gia đó là mối tình đầu của bà ấy, trẻ hơn ông ta gầy hơn ông ta.
Lúc ấy trong lòng Lục Thanh Thời thật là đậu má.
Ông ta kể lể một năm một mười, thật ra là lấy nhầm bệnh án, ông ta tương kế tựu kế dùng khổ nhục kế, gầy rộc đi là bởi vì ông ta ăn uống điều độ giảm béo, hơi thiếu dinh dưỡng nên sắc mặt mới có vẻ tiều tụy.
Quý Lan Chỉ bảo ông ta lấy bệnh án ra xem thử.
Lục Thanh Thời tiu nghỉu, nói khi đó cảm thấy không thiết sống, đã dùng máy hủy giấy cắt vụn bệnh án rồi.
Quý Lan Chỉ nhìn ông ta vài giây với vẻ mặt không gợn sóng, nói hờ hững: "Còn tin anh lần nữa thì tôi theo họ anh."
Lục Thanh Thời cười đùa tí tửng với bà ấy: "Đổi họ phiền phức biết bao nhiêu, thế định lấy tên là Lục Lan Chỉ hay Lục Quý Lan Chỉ?"
Quý Lan Chỉ quyết tâm muốn li hôn ông ta, nhưng vụ ung thư vừa bị biết tỏng, Lục Thanh Thời lại bị thủng dạ dày.
Sau khi mang thai, Giang Nhược thường xuyên liên lạc với Quý Lan Chỉ, một lần gọi Quý Lan Chỉ, bà ấy nói ở bệnh viện, biết tình hình rồi, Giang Nhược không nhịn được cảm khái, thật là trời giúp tra nam.
Bình thường Quý Lan Chỉ trông rất bình dị gần gũi, kỳ thật bản chất vẫn là người tàn nhẫn.
Một bên thản nhiên kéo dài với Lục Thanh Thời, một bên vẫn xử Ngô Lệ Lệ.
Từ lúc Ngô Lệ Lệ làm kinh động đến ông cụ, bị chặt đứt sinh kế, trốn một