Cách lần trước đi thăm Minh Ngọc hai ngày, Giang Nhược lại đến bệnh viện thăm, tình cờ gặp Giang Cận cũng ở đấy, thấy Giang Nhược tới, anh ta chủ động lánh đi, để Giang Nhược ở riêng với Minh Ngọc.
Sau đó cô về nhà, Giang Cận gọi điện thoại cho cô, bảo cô có thời gian thì đến thăm Minh Ngọc nhiều hơn, sau mỗi lần gặp cô, trạng thái của Minh Ngọc đều ổn hơn rất nhiều.
Cuộc điện thoại bị Lục Hoài Thâm nghe được, hỏi ai gọi, Giang Nhược báo theo sự thật, Lục Hoài Thâm hơi chau mày, bảo cô ít đi bệnh viện thôi, nhiều virus.
Song Giang Nhược không đành lòng, mấy năm nay Minh Ngọc đi theo Giang Cận, bên cạnh không có bạn bè, lại cãi nhau với mẹ thành như vậy, tách biệt trường kì với mọi người, thiếu xã giao, chỉ sợ cũng là một nguyên nhân gây bệnh.
Nếu có thể giúp được Minh Ngọc, đương nhiên cô sẽ tận lực.
Bệnh khỏi rồi còn muốn ở cùng Giang Cận hay không, đó lại là lựa chọn của bản thân Minh Ngọc.
Trước nay Giang Nhược đều mềm lòng, huống chi Minh Ngọc với cô mà nói lại là sự tồn tại cực kỳ đặc biệt.
Minh Ngọc xuất viện vào ngày đầu tiên của tháng 11, trong khoảng thời gian ấy, Giang Nhược đã tới bệnh viện thăm cô ấy mấy lần, mỗi lần đều tâm sự cùng nhau, Minh Ngọc cũng biết cô mang thai, cảm thấy bệnh viện quá nhiều vi khuẩn, không tốt cho thai phụ lắm, bảo cô bớt đến, đồng thời bảo Giang Cận cho cô ấy xuất viện càng nhanh càng tốt.
Sau khi xuất viện, Giang Cận thế nhưng chủ động nhả ra, bảo nếu cô rỗi rãi thì đưa Minh Ngọc ra ngoài giải sầu, gặp gỡ bạn mới.
Giang Nhược cũng lười phải nói câu kia, sớm biết vậy cần gì phải như hồi trước.
Hành động trước kia của Giang Cận có thể so với cầm tù, cắt đứt giao lưu giữa Minh Ngọc với thế giới bên ngoài, coi Minh Ngọc như vật sở hữu của mình, làm cho cô ấy không thể tách rời anh ta cả về phương diện tinh thần lẫn cuộc sống, tâm lý thiết lập mối quan hệ này đơn giản là bệnh hoạn.
Giang Nhược nói rõ ràng với anh ta, mọi việc cô làm đều vì Minh Ngọc, chẳng liên quan gì đến anh ta, Minh Ngọc khỏi bệnh thì hi vọng anh ta nhìn nhận kĩ càng mối quan hệ với Minh Ngọc một lần nữa, nếu về sau anh ta vẫn muốn như đã từng, vừa ôm vợ chưa cưới, vừa trói buộc Minh Ngọc, Minh Ngọc lại xảy ra vấn đề, cô sẽ không giúp đỡ nữa, theo cô chứng kiến, Minh Ngọc không hề thích thú mối quan hệ này, nếu khổ sở như thế, chi bằng chết quách cho rồi.
Nhưng Giang Cận nghe xong, chỉ dùng ánh mắt âm u nhìn cô, không đưa ra bất kì bảo đảm nào, còn hỏi ngược lại: "Ý của cô là, ngày nào đó cô ấy muốn tìm đến cái chết, cô cũng vẫn khoanh tay đứng nhìn?"
"Vậy vì sao cậu ấy phải tìm đến cái chết?" Giang Nhược nhìn anh ta không thể tưởng tượng nổi, giọng điệu tra khảo: "Nếu không phải vì anh, cậu ấy sẽ bị vợ chưa cưới của anh làm nhục, thậm chí suýt chút nữa mất đi tình thân chắc? Theo tôi biết, Hứa Tư Nhẫm làm loạn một trận, quan hệ giữa nhà họ Giang với nhà họ Hứa vẫn tốt đẹp như cũ, đừng tưởng tôi không biết, anh còn định sau này sẽ cân bằng mối quan hệ hai người họ, nhưng tôi nói cho anh biết, bất kể là tính khí của vợ chưa cưới nhà anh hay Minh Ngọc, bọn họ đều không thể cùng tồn tại."
Hoặc vứt bỏ một cái, hoặc chờ Minh Ngọc dùng bi kịch hạ màn.
Vì sao cứ phải là Minh Ngọc chứ? Bởi vì cô ấy không có gia thế có thể sánh ngang với Hứa Tư Nhẫm, cũng không có lòng dạ tàn ác bằng đối phương, thứ duy nhất có thể dựa vào chỉ là tình cảm của Giang Cận với cô ấy, nhưng tên khốn Giang Cận này tim gan phèo phổi đều đen tối, có ma mới tin tình cảm của anh ta.
Nếu Giang Cận vừa muốn hậu đài nhà họ Hứa, lại muốn cả Minh Ngọc, vậy thì Hứa Tư Nhẫm đã định trước sẽ đạt được thắng lợi áp đảo.
Nhưng Giang Cận không tỏ thái độ, chỉ lạnh lùng liếc cô một cái, như thể đang bảo mấy lời cô nói đều là xằng bậy, ông đây căn bản không muốn nghe cũng không nghe lọt tai.
Giang Nhược tức nghẹt tim, phản hồi với Vương Chiêu về thái độ của Giang Cận, sau khi Vương Chiêu nghiền ngẫm tâm lý anh ta, vẻ mặt hoảng sợ lại ghét bỏ, "Tôi thấy tên đàn ông này không chỉ biến thái, còn ngang ngược kiêu ngạo vô cùng."
Trái lại phản ứng của Lục Hoài Thâm rất bình tĩnh, thái độ chẳng kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, "Tâm lý anh ta có vấn đề, em tiếp xúc với anh ta ít thôi."
Giang Nhược không biết Giang Cận thật sự tâm lý có vấn đề, hay Lục Hoài Thâm chỉ đang nói móc anh ta.
Tính cảnh giác của Lục Hoài Thâm cao, bảo phải thêm vệ sĩ cho cô, Giang Nhược cảm thấy có phần chuyện bé xé ra to, hơn nữa cô đi gặp Minh Ngọc, Giang Cận đều đồng ý sẽ không ở trong cùng không gian với cô.
Bên cạnh Giang Nhược cũng không có người bạn nào ngoài Vương Chiêu, vì thế thời điểm định đưa Minh Ngọc ra ngoài giải sầu cũng đưa cả Vương Chiêu theo, để cô ấy kết bạn thêm.
Minh Ngọc xuất viện chưa đến hai ngày đã là cuối tuần, Giang Nhược đưa Vương Chiêu cùng Minh Ngọc đến sơn trang núi Nhiêu lần trước bố Hạ Tông Minh tổ chức sinh nhật ở hai ngày một đêm.
Đầu đông lá tích đầy đất, chẳng hề giống phong cảnh lần trước tới.
Chập tối ngày đầu tiên, ba người đang ăn bữa tối, bàn bạc rằng bữa tối xong quay về đi ngâm suối nước nóng.
Minh Ngọc tính cách thẹn thùng lại ít lời, mà Vương Chiêu thì tương phản, tính cách hướng ngoại, đối nhân xử thế thạo đời, vừa không làm Minh Ngọc có bất kì cảm giác bị cô lập nào, cũng sẽ không khiến cô ấy cảm thấy mình được chăm sóc đặc biệt.
Nhìn ra được Minh Ngọc cũng rất thích Vương Chiêu, từ từ trút bỏ sự dè dặt.
Cơm mới ăn được nửa, Giang Nhược nhận được điện thoại của Hạ Tông Minh, nói anh ta cũng ở trong sơn trang, bảo cô qua chơi cùng.
Giang Nhược nói: "Tôi tới cùng bạn, phải ở cùng bọn họ, không tiện lắm."
Hạ Tông Minh cười: "Có gì mà không tiện, gọi bọn họ cùng tới đi, vừa khéo chỗ anh có mấy người anh em độc thân."
Giang Nhược nhìn sang Minh Ngọc và Vương Chiêu, ngẫm nghĩ phong cách ăn chơi ngày thường của Hạ Tông Minh, từ chối khéo: "Chúng tôi chỉ định tự chơi thôi, hôm khác rảnh thì hẹn sau."
Hạ Tông Minh nói: "Lão Lục không yên tâm em, còn bảo anh xem thử tình hình em thế nào, anh thấy cậu ta nghĩ nhiều quá."
"Anh ấy bảo?" Giang Nhược nửa tin nửa ngờ, trước bữa tối, Lục Hoài Thâm mới gọi điện thoại cho cô.
"Thật đến không thể thật hơn!" Hạ Tông Minh thề, ngừng một lát lại hỏi: "Thật sự không tới? Bọn anh chỉ uống rượu hát hò, tụ tập bình thường, không làm ầm ĩ, Lục Trọng cũng ở đây."
Giang Nhược nói: "Bạn tôi lại không quen bọn anh."
Hạ Tông Minh chậc chậc rồi nói: "Câu này, gặp là quen ngay, không gặp vĩnh viễn không quen biết, thêm bạn thêm đường, em nói xem sao?"
(Thêm bạn thêm đường: câu đầy đủ là thêm bạn thêm đường, thêm địch thêm tường, có nghĩa là kết thêm một người bạn thì có thêm một con đường thuận lợi; kết thêm một kẻ thù thì bị thêm một bức tường chắn.
Càng có nhiều bạn bè thì càng dễ được việc, càng có nhiều kẻ thù thì càng khó hành động.)
"Tôi hỏi họ một chút." Giang Nhược che loa, hỏi Minh Ngọc với Vương Chiêu có muốn qua chơi không.
Minh Ngọc mím môi nói nghe theo bọn cô tất, Vương Chiêu hỏi là ai.
Giang Nhược nói: "Bạn của Lục Hoài Thâm, tên Hạ Tông Minh, còn có một em họ