Lục Hoài Thâm cười nhẹ, tràn đầy tự tin: "Không đâu, nhiều nhất là ngày kia."
Anh ra ngoài mấy ngày nay, đa phần công việc cấp bách đều để quản lý cấp cao khác san sẻ phần nào, nhưng gần đây tồn đọng một số văn kiện quan trọng bắt buộc cần anh ký tên, không thể chậm trễ quá lâu, nhiều nhất là hai ngày phải quay về.
Giang Nhược khẽ nói: "Vâng."
Nghe giọng cô buồn rười rượi, Lục Hoài Thâm dừng một chút, "Bên em tiến triển không thuận lợi à?"
Anh đang chỉ chuyện giúp Minh Ngọc đi thăm mẹ cô ấy.
Giang Nhược cầm di động, không biết mở miệng ra sao.
Nếu bảo không thuận lợi, thì chiếc thẻ Minh Ngọc đưa cho cô xem như đã giao tận tay mẹ cô ấy rồi, nhưng nếu bảo thuận lợi, thì trong lòng cô vẫn cứ có cảm giác không thoải mái khó lòng miêu tả, cái kiểu rõ ràng cảm thấy đã tận lực, nhưng vẫn còn cảm giác bất lực không giúp được gì chưa bao giờ tan biến.
Đúng như lời thím Ngô nói, thật ra bản chất việc này mà nói là không liên quan tới cô lắm, thân làm bạn bè, giúp đỡ đúng lúc là được, không cần ôm đồm vụ này.
Nhưng nếu cô chỉ làm khơi khơi, sau đó bỏ mặc, thì có phần lạnh nhạt quá, nói cho cùng giao tình ân oán hai nhà đã bắt đầu từ nhiều năm về trước.
Trong đầu lúc thì nghĩ đến bệnh tình của Minh Ngọc, lúc lại nghĩ tới Lục Hoài Thâm, chủ đề cần nói với anh sau khi anh về cũng phải làm nháp mấy lần trong lòng mới được, chẳng biết khi gặp mặt có thể có được hết đáp án hay không.
Rất rất nhiều ý nghĩ đè nén trong lòng, không thể khơi thông, sa sút tinh thần.
Cô dựa vào ghế xe nhìn ra ngoài, ánh đèn trong xe đang chuyển động phản chiếu lên kính cửa xe, nhòe đi, tựa như những vì sao lác đác rải rác trên màn trời đen kịt.
Hồi lâu, cô mới dùng giọng ỉu xìu trả lời anh: "Vẫn thuận lợi cả."
Không gian ghế thương gia rộng rãi, ghế dựa cũng thoải mái, Giang Nhược hạ thấp lưng ghế, dựa vào, bỗng thấy mệt nhoài, dần dần mí mắt khép lại.
......
Lục Hoài Thâm tắt điện thoại, Bùi Thiệu đã xác định chuyến bay 7h30, hiện tại cách giờ lên máy bay chỉ còn chưa đến một tiếng, sau khi trao đổi với nhân viên sân bay, tra được chuyến bay có chỗ ngồi chưa bán hết, quầy check in khoang hạng nhất chẳng có mấy người, lập tức có thể làm thủ tục check in và kí gửi.
Hai người đi vào cửa an ninh, Bùi Thiệu nhìn thời gian, hơi nhíu mày: "Chúng ta hạ cánh ở Quảng Châu thì cũng đã 10 giờ, có khi nào Lục Thậm Cảnh đã gặp Thẩm Thế Nghiêm rồi?"
Không lâu trước đây, máy bay vừa hạ cánh, di động có tín hiệu là Lục Hoài Thâm đã nhận được thông báo, Thẩm Thế Nghiêm về nước, đi công tác ở Quảng Châu, Lục Thậm Cảnh không biết có được tin tức từ đâu, buổi chiều đã cùng Thường Uyển đi Quảng Châu.
Chủ lực của Thẩm Thế Nghiêm ở nước ngoài, nhưng điều này không ngăn cản anh ta đồng thời nắm giữ cổ phần ở nhiều công ty, cổ phần Bác Lục trong tay anh ta xem như không ít, gần đây cần tiền mặt, liền suy xét bán đứt cổ phần bên Bác Lục chuyển thành tiền mặt.
Nếu Thẩm Thế Nghiêm đồng ý chuyển nhượng cổ phần cho Lục Thậm Cảnh, vậy thì có thể sẽ không phải là chuyện tốt nữa.
Đồng thời khi Lục Hoài Thâm biết được tin tức, phó tổng cũng đã cho người gửi qua lịch trình và địa chỉ khách sạn Thẩm Thế Nghiêm dừng chân.
Lục Hoài Thâm dằn giọng, trên mặt sớm đã không còn vẻ tươi cười khi trò chuyện ban nãy, "Buổi tối Thẩm Thế Nghiêm có xã giao, Lục Thậm Cảnh cũng vừa đến, đêm nay không thích hợp gặp mặt lắm, có điều để bảo đảm, cậu cử người đáng tin để mắt trước đã, đừng cho Lục Thậm Cảnh lợi dụng sơ hở nhanh chân đến trước."
......
Giang Nhược vừa chợp mắt một lúc, đã bắt đầu tiến vào cảnh trong mơ, thời gian ngắn ngủi, trong mơ như thể đã qua nửa ngày, đột nhiên cảm giác có người đang lay mình, "Phu nhân, dậy đi, đến ga rồi."
Giang Nhược nghe thấy hai chữ "phu nhân", nhất thời chưa phục hồi tinh thần, đỉnh đầu có đèn, nửa tỉnh nửa mơ, chiếu vào khiến cô không mở mắt ra được, trong trạng thái mất hết tinh thần cô còn đang nghĩ: Phu nhân nào?
Cô vẫn tưởng đang trong cơn mơ.
Trong mơ cô đang học cao trung, căn cứ theo hình thức đồng phục, hẳn là sau khi quay về nhà họ Giang chuyển trường, màu sắc của đồng phục Nhất Trung Đông Lâm đậm hơn đồng phục trường cũ của cô.
Lúc ấy là học kì một của năm hai, trường học quy định chập tối mỗi chủ nhật phải đến trường lên lớp tiết tự học buổi tối, hoàng hôn cuối hạ đầu thu, nhìn qua cửa sổ, có ráng đỏ sáng rực nơi phía xa chân trời.
Cô vừa ngồi xuống chỗ chuẩn bị nằm bò ra bàn một lúc thì bả vai bị vỗ nhẹ, một gương mặt thiếu niên mờ ảo lắc lư trước mắt, "Giang Nhược, sổ ghi chép tớ trả cho cậu, cậu đã đọc chưa?"
Vẻ mặt cô ngỡ ngàng: "Sổ ghi chép nào?"
"Chính là sổ ghi chép tổng hợp tài liệu cậu cho tớ mượn chép bài, ngày đó vốn dĩ tớ định đích thân đến nhà trả, không thể vào nhà, nên giao cho chú cậu."
"Chú tớ?" Cô càng lờ mờ hơn, chẳng lẽ đang nói đến Giang Vị Minh? Cô chỉ có một người chú thôi.
"Đúng vậy, hôm thứ sáu lái xe từ nhà cậu ra, bị tớ gặp được, chú ấy bảo tớ đưa sổ ghi chép cho chú ấy, chú ấy sẽ chuyển cho cậu, có điều là thế mà cậu lại có chú trẻ vậy."
Trẻ, thế chắc chắn không phải Giang Vị Minh, Giang Vị Minh rõ ràng là người đàn ông trung niên thích làm màu hơi phát tướng.
Cô trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc người chú này là ai, sao không đưa trả sổ ghi chép cho cô?
Người lay cô tăng thêm lực, "Phu nhân, đến ga rồi!"
Giang Nhược chợt hoàn hồn, mở mắt ra ánh mắt tập trung trước mặt, Trình Thư cau mày, vẻ mặt lo lắng.
Trình Thư thấy cô tỉnh lại, thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng tỉnh, tôi còn tưởng chị xảy ra chuyện gì."
Giang Nhược ngồi dậy, "Xin lỗi, tôi mệt quá, ngủ hơi sâu."
Vừa bước ra khỏi khoang tàu, cái lạnh đầu đông phả vào mặt, trong nháy mắt Giang Nhược run lập cập, khoác túi xách vào khuỷu tay, hai tay khoanh trước ngực, ôm chặt áo khoác.
Giang Nhược bị gió lạnh làm co rụt bả vai, vùi đầu đi ra ngoài, Trình Thư che chắn cho cô suốt đường.
Tài xế chờ đã lâu, Giang Nhược lên xe liền gửi tin nhắn cho Minh Ngọc: Ổn rồi, tớ