Giang Nhược không cất lời, nhìn cô ta không chớp mắt, cái tát này cô dùng lực mạnh, sau đấy lòng bàn tay cũng trở nên vừa tê vừa nóng, gió lạnh thổi qua, độ ấm lòng bàn tay dần dần lạnh ngắt, chỉ còn tê dại.
Minh Ngọc căn bản không dám nhìn thẳng cô, chỉ nghiêng đầu, cụp lông mi bao trọn ngấn lệ, không cho nó rơi xuống.
Cơn gió đêm đầu đông đã có phần rét thấu xương, Giang Nhược mặc không dày lắm, váy len thêm áo khoác mỏng, gió đua nhau luồn vào vạt áo len, phẫn nộ thêm lạnh lẽo, cô gần như sắp phát run.
Thời gian trôi đi từng li từng tí, Minh Ngọc trước sau không hồi đáp, Giang Nhược nhìn chòng chọc mặt cô ta: "Không có câu nào muốn nói hả?"
Giang Nhược không tin trong lòng Minh Ngọc không biết ba từ cô muốn nghe, cứ coi như dùng sự thê thảm hiện tại trả giá cho sự ngây thơ niệm tình cũ của cô, rắc rối mà Minh Ngọc mang đến, cô không thể xóa bỏ toàn bộ, nhưng còn trước đây, lẽ nào ngay cả một câu "xin lỗi" vô dụng nhất cô cũng không được nghe.
Có điều Giang Nhược đại khái có thể đoán được nguyên do, nhận sai, chính là gián tiếp thừa nhận đây là cái bẫy cô ta làm cùng người khác.
Thế nên Minh Ngọc vốn không ngốc, càng không đơn thuần, chi tiết nên suy xét, trước nay cô ta chưa từng bỏ quên, cô ta không phải chim hoàng yến được người ta nuôi dưỡng, mà là hổ lang Giang Cận đích thân cho ăn, am hiểu nhất chính là ngụy trang.
Mắt Giang Nhược sâu như nước, đút tay vào túi áo khoác, tầm nhìn chầm chậm lướt qua Giang Cận trong xe, cuối cùng dừng trên mặt Minh Ngọc, "Vậy thì chúc cậu và anh ta thiên trường địa cửu."
Minh Ngọc hiển nhiên cứng đờ, Giang Nhược đã xoay người đi ra.
Mái tóc dài bị gió thổi rối tung dính vào mặt cô ta, che khuất gần hết khuôn mặt đẫm nước mắt.
Minh Ngọc đứng nơi đó, Lục Hoài Thâm và Giang Nhược đã lái xe đi từ lâu, mãi đến khi truyền đến tiếng còi của tài xế, Giang Cận gọi cô ta, "Lên xe thôi."
Cô ta không nhúc nhích, Giang Cận thò người ra, giơ tay kéo cô ta.
Minh Ngọc cố sức hất tay anh ta, sức lực đó, kéo căng đến nỗi cánh tay cô ta truyền đến cảm giác bong gân xé rách.
Im lặng một hồi, cô ta mới lên xe.
Nước mắt đã được gió hong khô từ lâu, ở những chỗ nước mắt chảy qua trên gương mặt, làn da hơi căng, suốt đường cô ta không nói chuyện với Giang Cận.
Khi sắp về đến nhà, Giang Cận không chịu nổi cơn cáu kỉnh của cô ta, nói giọng lạnh lùng: "Cau có với ai hả? Đừng ra vẻ bất đắc dĩ."
Minh Ngọc đột nhiên nhìn về phía anh ta, đôi mắt vốn đã to, dáng vẻ trợn trừng có phần hung ác, "Chính là anh ép tôi!"
Giang Cận căn bản cực kì khinh thường cảm xúc của cô ta, vốn dĩ Mã Lục có khả năng đã rơi vào tay Lục Hoài Thâm cũng đủ làm hắn phiền lòng rồi, đấy có nghĩa là kế hoạch vốn hoàn mỹ đột nhiên bị hẫng, hắn bắt buộc phải đưa ra một số thỏa hiệp, hắn không có nhiều sinh lực và lòng kiên nhẫn để ứng phó với một người phụ nữ la lối khóc lóc như vậy.
"Anh cảnh cáo em bớt giở trò này với anh đi!" Hắn chỉ vào cô ta, vẻ mặt nghiêm nghị: "Em luôn miệng nói em với Giang Nhược là bạn tốt, nếu thật sự coi cô ta là bạn tốt, em sẽ đồng ý điều kiện của anh chắc? Vả lại," Hắn bóp chặt khuôn mặt mang vẻ khó có thể tin nổi của Minh Ngọc, "Đứng trước lợi ích, không có bạn bè vĩnh viễn, anh tưởng em đã hiểu thấu đáo điểm này mới đưa ra quyết định, bây giờ giả vờ với anh làm gì?"
Đôi mắt Minh Ngọc khô khốc đỏ bừng, đau không chịu nổi, cô ta phải cắn chặt hàm răng, làm một việc to gan nhất từ trước tới nay chưa từng làm với Giang Cận —— giáng một cái tát vào mặt hắn.
"Anh giết tôi đi."
Mặt Giang Cận lệch sang một bên, hắn sững sờ một giây, đầu lưỡi đá nhẹ má, ánh mắt nhìn về phía Minh Ngọc dần dần biến vị, xúc động chiếm cứ đại não, đưa thẳng hai tay bóp cổ cô ta.
Minh Ngọc vẫn đang lẩm bẩm máy móc: "Anh giết tôi đi, anh cứ dứt khoát để tôi chết đi..." bỗng nhiên cổ bị siết chặt, trong nháy mắt cô ta hít thở không thông, âm thanh kẹt trong cuống họng không thể phát ra, trong đồng tử phản chiếu gương mặt gần như điên dại.
"Cmn cô tưởng mình bị bệnh thật hả?" Giang Cận như mất đi lý trí.
Tài xế thấy tình hình ở ghế sau qua gương chiếu hậu, khiếp sợ tới mức hoang mang, "Giang, Giang tiên sinh...!người sắp tắt thở rồi!"
Minh Ngọc không ngừng duỗi chân vùng vẫy theo bản năng, mãi đến khi ngũ quan vặn vẹo đột ngột thả lỏng thì sắp mất ý thức, Giang Cận mới buông tay ra.
Cảm giác sắp chết phóng đại nỗi sợ hãi của cô ta, sau khi được thả ra cô ta há to miệng hít thở, không khí trong lành xộc vào xoang mũi, cả người cô ta run rẩy.
Giọng điệu Giang Cận như chưa hề xảy ra chuyện gì, "Không phải muốn chết à? Cảm giác sắp chết thế nào?"
Minh Ngọc nhìn ánh mắt anh ta, lại khôi phục vẻ cẩn thận dè dặt ngày xưa.
Giang Cận nghiêng người qua, tóm chặt gáy cô ta: "Nếu em dám bán đứng anh, anh sẽ không để mẹ con em sống yên, hiểu chưa? Cầm tiền thì ngoan ngoãn nghe lời, thứ em nên