Lưng ghế cao hơn, hoàn toàn che quá đỉnh đầu người nọ.
Sau khi âm thanh Lục Hoài Thâm gọi điện thoại ngừng lại, trong văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng lật giở trang giấy.
Anh nhìn chằm chằm lưng ghế hồi lâu, người nọ cũng kiên nhẫn cố giữ tư thế, nghe tốc độ lật sách của cô cũng biết chỉ cưỡi ngựa xem hoa lung tung, vốn không chuyên chú.
Qua hồi lâu, Lục Hoài Thâm đi qua, vịn vào lưng ghế cùng tay vịn rồi xoay ghế về đối diện với mình, “Sách ở văn phòng anh hay hơn ở nhà à?”
Hơn nửa tầm mắt cùng ánh sáng của Giang Nhược bị che kín, người trước mặt giống như đang áp sát cô ngang trời, hai tay còn chống lên ghế, không gian bị thu hẹp, có vẻ cực kì chật chội, góc áo vest rộng mở dán hờ vào sườn đùi cô.
Giang Nhược ngước mắt khỏi sách, nói chậm rãi: “Sách hay không thì không biết, nhưng văn phòng đúng là rộng hơn thư phòng ở nhà rất nhiều.”
Nét tươi tắn vụt qua trong mắt Lục Hoài Thâm, chốc lát lại khôi phục bình thường.
Anh dựa vào mép bàn, rút cuốn sách trong tay Giang Nhược ra xem thử, chiếm cứ hai trang sách lớn là phần giới thiệu quốc gia du lịch nào đó ở nam Thái Bình Dương, bối cảnh là biển biếc trời xanh cùng vô vàn người dân bản địa da màu với nụ cười xán lạn, cả trang đều mang đậm phong cách nghỉ dưỡng thoải mái.
Giang Nhược cứ ngồi chẳng động tĩnh gì.
Cuộc tranh cãi ngày hôm qua, hai người đều chưa quên, bầu không khí vẫn có phần tế nhị.
Lục Hoài Thâm khép cuốn tạp chí đặt sang một bên, hỏi sao cô đột nhiên tới.
Giang Nhược suy nghĩ một lát, không trả lời, như cười như không hỏi anh: “Tối qua anh không về nhà, đến thẳng chung cư à?”
Sáng nay Giang Nhược bỗng nhớ tới vụ này, gọi điện thoại cho thím Ngô, thím Ngô bảo Lục Hoài Thâm đêm qua căn bản chưa về qua nhà, nhưng Lục Hoài Thâm hôm qua cũng không gọi điện thoại cho cô, hẳn là không biết cô tới ở chung cư.
Thế này thì thú vị đây, không hẹn mà cùng không muốn gặp đối phương, nhưng mà lại cứ gặp nhau ở cùng một nơi.
Lục Hoài Thâm bị cô hỏi đến nỗi phải tạm ngừng một chút, không phủ nhận, bình tĩnh nói: “Đúng.”
Câu trả lời của anh đã chứng thực suy nghĩ của cô, Giang Nhược đột nhiên không biết nên nói cái gì, hai người đều im lặng, không khí càng trở nên kì lạ hơn.
Giang Nhược cảm thấy trong hôn nhân, khiến đối phương không có bậc thang đi xuống là việc cực kỳ làm tiêu hao tình cảm.
Trước kia nhìn thấy các cặp vợ chồng khác bao gồm cả bố mẹ, công khai đưa ra các vấn đề khó xử, cô khó có thể lý giải, tại sao không thể đổi cách thức, tại sao phải sử dụng giọng điệu chất vấn?
Giờ khắc này, Giang Nhược ngộ ra bản thân đã trở thành kiểu người mà mình từng chẳng có cách nào hiểu được, đầu cô chợt trống rỗng trong phút chốc.
Mà cô với Lục Hoài Thâm thậm chí còn chẳng có thời kỳ yêu đương, thậm chí ngay cả đối phương cũng chưa thấu hiểu nhau, những vụn vặt trong hôn nhân đã khiến cô bận tíu tít.
Trước kia khi còn đối địch với nhau, cô có thể nói lời gây tổn thương lại tổn hại cả lòng tự tôn của người ta mà không hề cảm thấy gánh nặng, dẫu sao đối phương cũng sẽ đánh trả, không thiệt lẫn nhau.
Nhưng hiện tại, có vài câu một khi nói ra, cô sẽ có cảm giác gánh nặng, giày vò đến mức bản thân khá rối rắm khó chịu.
Cô rõ ràng đã biết đáp án, rõ ràng có thể nhường nhịn nhau thêm một bước, ngày hôm qua trong tình huống đó, hai bên đều cần tự bình tĩnh, nhưng cô nhất thời nóng đầu thốt ra lời, đáp án có được đặt cô vào hoàn cảnh hiện tại khó có thể tự xử trí.
Rõ ràng hôm nay tới đã quyết định xong xuôi là sẽ thỏa hiệp trước, cô không muốn Lục Hoài Thâm trong khi đang giải quyết vấn đề nan giải cho mình còn để anh phải chịu bực tức, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm, thế này khó tránh khỏi sẽ làm anh cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Nhưng lúc này lí trí Giang Nhược dường như không chịu khống chế, bất chấp tất cả hỏi: “Vì sao? Anh trốn em?”
“Thế sao em lại ở chỗ đó?” Anh trầm giọng, tuy không trả lời chính diện, nhưng lại thừa nhận từ một khía cạnh.
Cô thấy Lục Hoài Thâm giật nhẹ hầu kết, lại nhíu mày một cái, là mất kiên nhẫn sao?
Giang Nhược nghiêng đầu đi, ngữ khí gượng gạo: “Bởi vì không muốn nhìn thấy anh.”
Ghế bị kéo lại gần hơn một chút, Lục Hoài Thâm cúi người xuống, ngón tay dài giữ cằm cô xoay mặt cô lại, khẽ nói: “Tối hôm qua ở dưới tầng anh thấy xe em rồi.”
Giang Nhược hiểu câu của anh thành hai ý: Một cái là biết em ở đây, đến thì cũng đến rồi không thể không lên, bằng không thì áy náy lương tâm, một cái khác là rõ ràng đã biết em ở đây, nhưng anh không lựa chọn rời đi.
Có ý gì, hoàn toàn phải xem cô tự lý giải thế nào.
Người ta cũng đã đưa bậc thang tới trước mặt, Giang Nhược tất nhiên sẽ thuận thế mà xuống.
Cô ngúng nguẩy ghé mặt lại gần, cự nự mổ một cái lên môi anh, hôn xong lại chẳng hề nhìn anh.
Lục Hoài Thâm nhìn sườn mặt cô tựa giận dỗi lại tựa như ngượng ngùng, duỗi tay giữ gáy cô, nhắm chuẩn áp xuống, cạy mở môi răng cô.
Tay Giang Nhược khoác lên cẳng tay khỏe khoắn rắn chắc của anh, sức mạnh nam tính xuyên qua lớp vải truyền đến lòng bàn tay, hơi thở của cô dần rối loạn.
Sức Lục Hoài Thâm hôn cô từ từ dịu lại, sau đó buông cô ra, hơi hổn hển.
Giang Nhược chạm chóp mũi vào chóp mũi anh, anh bỗng nhiên nói: “Cổ đau.”
Giang Nhược khe khẽ nói: “Đáng đời.”
Nói thì nói thế thôi, vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo vươn tay xoa bóp cho anh.
Giang Nhược vừa xoa vừa nói: “Sáng nay em nhận được thông báo từ thư kí hội đồng quản trị Giang thị, ngày mai muốn mở hội nghị cấp cao bất thường.”
Chính vào thời điểm không lâu sau khi cô gọi điện với Cao Tùy.
Lục Hoài Thâm đứng thẳng người, “Chẳng trách hôm qua lại đột nhiên có một vở như thế.
Trước là khuếch đại dư luận, khiến cho nhiều người tức giận, làm em không thể đứng trong hội đồng quản trị, bọn họ mới có đủ cớ khai trừ em.”
“E rằng không chỉ đơn giản là cách chức em như vậy đâu.”
Lục Hoài Thâm kéo cô dậy khỏi ghế, tự mình ngồi xuống, ấn người ngồi lên đùi mình, “Đừng sợ, trong tay anh nắm thóp Giang Cận.”
Giang Nhược khựng lại: “Thóp gì?”
Lục Hoài Thâm: “Chứng cứ có thể chứng minh hắn cùng Thủy Hỏa có giao dịch phi pháp.”
Giang Nhược kinh ngạc.
“Cho nên em không cần thiết phải đi tìm Đỗ Thịnh Nghi, cô ta sẽ không giúp em, em không cần cầu xin cô ta.”
Giang Nhược liếc anh một cái: “Em không xin cô ta, trao đổi công bằng, cô ta không muốn thì thôi.”
Lục Hoài Thâm híp mắt nhìn cô: “Em định trao đổi cái gì với cô ta?”
Giang Nhược nhún nhún vai: “Còn chưa nói tới chỗ đó đã bất thành rồi.”
Lục Hoài Thâm cười một cái, lòng nghĩ bất thành hay lắm.
Ngoài văn phòng có người gõ cửa, Giang Nhược lập tức bật khỏi người Lục Hoài Thâm như lò xo, chẳng khác nào kẻ trộm.
Lục Hoài Thâm bảo cô đến sofa tiếp khách ngồi một lát, thư kí tiến vào, đưa một bản văn kiện cần kí tên, Lục Hoài Thâm mất một lúc mới xem xong nội dung văn kiện đã được chỉnh sửa, kí tên ở phần cuối, bấy giờ thư kí mới cầm văn kiện đi ra ngoài.
Giang Nhược nói: “Nếu anh bận thì em không làm lỡ việc của anh nữa.”
“Không bận,” Lục Hoài Thâm nói, “Trưa em ăn gì?”
“Bữa sáng em ăn muộn.”
Lục Hoài Thâm chau mày: “Trưa không ăn gì?”
Giang Nhược nói: “Không đói mấy.”
Lục Hoài Thâm nói: “Đi ăn cùng em chút gì nhé?”
Nói xong đã xách chìa khóa đứng dậy.
Giang Nhược định bảo, chẳng lẽ vừa rồi không phải anh đang trưng cầu ý kiến của mình sao? Rõ ràng anh đã đưa ra quyết định giúp cô rồi.
“Anh không bận à?"
Lục Hoài Thâm nói: “Buổi chiều có một cuộc họp trực tuyến, cơm nước xong về là vừa.”
Giang Nhược nghĩ một chút nói: “Bây giờ em không đói lắm, đói sẽ tự đi ăn, anh đừng tận dụng triệt để dành ra thời gian đi cùng em nữa, cố gắng kiếm tiền sữa bột đi.”
Giang Nhược lại ngồi thêm một lúc ở văn phòng anh, thư kí đưa tới trà hoa quả cùng bánh ngọt bảo cô lót dạ trước, không lâu trước khi Lục Hoài Thâm mở họp cô mới rời đi.
Khi chờ thang máy gặp thang máy chuyên dụng cấp cao tới, Thường Uyển cùng một người đàn ông cấp lãnh đạo cùng đi ra.
Lúc thấy Giang Nhược, Thường Uyển có phần kinh ngạc.
Giang Nhược chưa bao giờ nghe thấy Lục Hoài Thâm dùng cách xưng hô người nhà để gọi Thường Uyển, Giang Nhược cũng không hợp bà ta, hiện giờ ở công ty, nhiều tai mắt, bên cạnh có mấy nhân viên cũng đang đợi thang máy, cô không tiện không chào hỏi, liền chào bà ta một tiếng mang tính tượng trưng: “Thường tổng.”
Thường Uyển cười cười: “Tới thăm Hoài Thâm?”
Giang Nhược cười gật đầu.
Cũng chẳng biết có phải nguyên nhân trước mặt người ngoài hay không, Thường Uyển tỏ ra cực kì thân thiết với cô, “Không tồi, lúc sung sức có thể ra ngoài đi dạo một cách thích hợp, cũng hỗ trợ thai nhi phát triển.
Dì còn có việc, đi trước đây.
Đúng rồi, dùng thang máy cấp cao đi, đỡ tắc.”
Giang Nhược niềm nở tiễn người: “Vâng, đi thong thả ạ.”
Giang Nhược mới vừa vào thang máy, nhân viên ban nãy vây xem đã bắt đầu ồn ào lên, “Lúc trước tiểu Lưu còn bảo người ta không có danh phận, Thường tổng cũng biết cô ấy, chắc chắn là nhà họ Lục thừa nhận nha!”
“Nhưng cô không cảm thấy hai người đều không đeo nhẫn cưới, thật sự hơi kì lạ à?”
“Không phải hôn lễ cũng chưa làm sao? Có gì mà kì lạ đâu, có thể là người ta khiêm tốn muốn giấu chuyện kết hôn, có dự tính khác không được hả?”
Vừa dứt lời, sau lưng truyền đến tiếng cảnh cáo của Bùi Thiệu: “Ai cho các cô bàn tán đời tư của sếp trong thời gian làm việc hả?”
Mấy người giật mình, bọn họ quen Bùi Thiệu hơn, lại nói đùa: “Bùi Thiệu, anh tiết lộ cho bọn tôi tí đi, hai người họ rốt cuộc kết hôn bao lâu rồi?”
Bùi Thiệu làm như có thật mà nhìn mấy người kia, làm động tác bịt miệng cắt cổ.
***
Hôm sau, Lục Hoài Thâm đích thân Giang Nhược đến tham dự hội nghị cấp cao của Giang thị, sau khi dặn dò vài câu, Giang Nhược xuống xe.
Gặp Giang Chu Mạn cùng Giang Cận vừa đến, hai anh em kia đúng lúc gặp một vị đổng sự khác ở cửa, tiện thể hàn huyên vài câu.
Hội nghị cấp cao không cho phép người khác tham dự, Giang Nhược chỉ có thể một mình nghênh chiến, khoảnh khắc xuống xe kia, gió thổi qua, cô chân trần đi giày cao gót, hơi lạnh lan từ bắp chân mà lên, cái cảm giác lừng lẫy ấy cực mãnh liệt.
Giang Nhược xuống xe, Giang Chu Mạn chú ý tới cô, ánh mắt hướng theo chiếc xe hơi từ từ lái đi phía sau cô.
Giang Nhược hôm nay ăn mặc khá trang trọng, bên trong áo vest là áo sơmi cùng chân váy suông cạp cao đến đầu gối, chính diện không nhìn ra bụng, mặt nghiêng lại có áo vest che chắn, nhưng điều này ngược lại dậy lên hiệu quả giấu đầu lòi đuôi, người khác rất dễ cảm giác cô đang giấu giếm cái gì, suy cho cùng bụng hơi tròn dưới lớp váy suông bao bọc xuất hiện trên dáng người mảnh khảnh, cảm giác lồi lên sẽ rõ hơn.
Giang Chu Mạn nhìn bụng cô, ánh mắt dính trên đó mấy giây, sau đó dời mắt.
Hội nghị đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu, quản lý cấp cao lục tục vào bàn, Giang Nhược nhìn chung quanh một vòng, cô đúng là tuổi nhỏ nhất.
Lâm đổng đến cuối cùng, Giang Nhược ngồi lệch về đằng sau, bên cạnh cô có mấy chỗ trống, nhưng Lâm đổng cũng không hề nhìn cô, lại ngồi sang chỗ trống duy nhất ở đối diện.
Giang Nhược khó hiểu.
Lâm đổng từng là thân tín của ông nội, hiện tại rất nhiều việc công ty cũng dựa vào ông ta truyền đạt, lần trước cũng cật lực đề cử cô làm đổng sự, bây giờ lại giống như cố ý phủi sạch quan hệ.
Cửa phòng họp đóng lại, thư kí hội đồng quản trị chủ trì hội