Minh Ngọc dừng lại, Giang Nhược chẳng ừ chẳng hữ gì.
Trong yên tĩnh, Giang Nhược mới nghe thấy nhạc nền đầu kia điện thoại là khúc dương cầm, từng nốt từng âm của khúc nhạc bay lượn cực nhẹ nhàng, khi Minh Ngọc nói chuyện, liền che lấp mất tiếng nhạc.
Không có được hồi đáp, Minh Ngọc lại tự biết mình đuối lý, nói chuyện mang theo mấy phần thẽ thọt khúm núm, "Giang Nhược, cậu bị bắt bán đi cổ phần, tớ không thể thoái thác tội lỗi của mình, nhưng đó là trách nhiệm của mình tớ, mẹ tớ không biết gì, hi vọng cậu đừng trách bà ấy," cô ta không nhịn được muốn khóc, lại sợ chuốc phiền não cho Giang Nhược, vì thế tiếng thút thít luôn luôn phải kìm nén chực tràn ra, lại nhanh chóng nuốt vào, "Tớ hiện tại quả thực không có tư cách bảo cậu chứng minh trong sạch giúp tớ trước mặt mẹ, tớ, tớ sẽ không cưỡng ép cậu nữa, nếu làm phiền đến cậu và dì Kiều, tớ rất xin lỗi."
Bên cạnh truyền đến một giọng nữ dịu dàng: "Nào đừng nói chuyện điện thoại nữa, đây là thực đơn bữa tối, cô nhìn xem muốn ăn gì, chọn trước đi."
Giang Nhược nghe Minh Ngọc nói mấy lời kia mà lòng không gợn sóng, cái giọng mềm yếu nhu nhược, như kiểu chuyện này là cô so đo quá mức, lòng dạ sắt đá lắm không bằng, ngược lại cô trở thành tội nhân hủy hoại gia đình người ta, cô đang nổi cáu, nghe thấy bên kia thảo luận cái gì mà bữa tối, cô nhìn thời gian, hiện tại mới hơn 10 giờ sáng, bữa trưa cũng còn chưa tới giờ đã nghĩ đến bữa tối.
Chẳng mấy chốc lại nghĩ, có lẽ Minh Ngọc ở nước ngoài, chênh lệch thời gian với trong nước.
Nhưng vốn chẳng liên quan tới cô, cô cũng chẳng để ý nhiều hơn.
Minh Ngọc hơi giơ điện thoại ra xa, khi trả lời đối phương, Giang Nhược không nghe rõ tiếng cô ta lắm, biết đại khái là Minh Ngọc bảo với đối phương, cô ta muốn nói chuyện điện thoại thêm, bảo đối phương chọn món hộ cô ta.
Đầu kia truyền đến tiếng kêu gọi nôn nóng của phụ nữ: "Cô đi ra ngoài làm gì, lạnh lắm đấy, cô khoác áo choàng trước đã..."
Giọng phụ nữ dần dần nhỏ đi, là Minh Ngọc rời khỏi chỗ ban đầu.
Giang Nhược vẫn luôn im lặng, đối với việc nhận lỗi của Minh Ngọc, và bảo cô đừng trách tội Tiêu Lộc, tất cả đều không hồi đáp.
Nhưng cô không tắt điện thoại, Giang Nhược cũng biết vì sao.
Minh Ngọc chạy chậm một đoạn, Giang Nhược chú ý, nhạc nền khúc dương cầm cũng đã biến mất, cô hơi thất thần.
Minh Ngọc dịu giọng gọi tên cô: "Giang Nhược."
Dòng suy nghĩ đang thả trôi của Giang Nhược lại bị kéo về.
Bên ngoài cực lạnh, hình như Minh Ngọc thật sự không mặc áo khoác, Giang Nhược mơ hồ nghe thấy âm thanh hàm răng cô ta đánh vào nhau, tiếng nói cũng mang theo sự run rẩy: "Bây giờ tớ đang ở trên tàu biển chở khách chạy định kỳ, dọc theo Alaska hướng về phía bắc xem sông băng."
Giang Nhược lật quyển sách đang mở trên đùi, thờ ơ nói lấy lệ: "Chúc mừng, cô tự do rồi."
Cô vẫn nhớ, lúc mới lên trung học không lâu, hai bọn cô ngẫu nhiên lật xem được một bài du ký vùng địa cực trên tạp chí, tuyến đường từ Argentina đến nam cực, trong một khoảng thời gian rất dài, Minh Ngọc có một sự mê mẩn với sông băng địa cực mà cô không thể lí giải được.
Giang Nhược tưởng rằng, chuyến du lịch mong mỏi nhất của Minh Ngọc là đi qua Buenos Aires đến nam cực xem chim cánh cụt, nhưng sau khi cô ta có được tự do một lần nữa, thế mà lại đi Alaska.
Giang Nhược không hiểu, cũng không muốn nghiên cứu kĩ.
Chỉ là Minh Ngọc lựa chọn điểm nút này, Giang Nhược chỉ có thể nghĩ tới, đây là cách cô ta trốn tránh lương tâm lên án, giờ phút này cô nghi ngờ ý đồ Minh Ngọc gọi cuộc điện thoại này cho mình.
Là thật sự bày tỏ áy náy, hay cố tình chọc tức cô?
Minh Ngọc sao có thể không nghe ra sự châm chọc trong mấy con chữ ít ỏi của Giang Nhược, cho dù Giang Nhược không buông lời chua ngoa với nhau, nhưng càng khiến trái tim cô ta như rơi xuống hầm băng.
"Tớ vốn muốn cùng mẹ đi Nhật Bản, ngồi du thuyền, phù hợp nhịp điệu người già, đời này bà rất khổ cực, tớ hi vọng sau khi về hưu bà có thể thỏa thích hưởng thụ cuộc sống, nhưng mẹ tớ đã biết việc tớ làm...!cho nên chỉ có mình tớ, tớ thay đổi lộ trình." Minh Ngọc giải thích, kế đó ngừng một chút, nói: "Giang Nhược..."
Giang Nhược phát hiện Minh Ngọc gọi tên cô rất nhiều lần.
Minh Ngọc hi vọng Giang Nhược có thể đáp lại mình giống như trước, nhưng không.
Tiếng gió bên tai gào thét nặng nề dị thường, mùa đông ở vĩ độ cao của Bắc bán cầu, hơn 6 giờ trời đã tối hẳn từ lâu rồi.
Minh Ngọc đứng trên boong tàu, ban nãy ăn cơm ở phòng ăn, trên người cô ta chỉ mặc một chiếc váy dài phong phanh, thân gợn sáng lấp lánh, cũng y như mặt biển giờ phút này, bị đèn đuốc sáng trưng trên tàu biển cỡ lớn điểm màu, nhấp nha nhấp nháy, đều là gợn sáng loá mắt.
Người đã lạnh thấu, cô ta như thể đã tê dại đến mức không còn cảm giác được cái lạnh, nhìn chằm chằm mặt biển nói liên miên với đầu kia điện thoại: "Còn nhớ lúc bọn mình lên sơ trung không?" Cô ta nhớ tới chuyện cũ, mỉm cười nói: "Rõ ràng chúng ta chỉ cách trường học có hai mươi phút đi đường, mỗi lần tan học đều phải lần lữa trên đường cả tiếng, đa phần thời gian đều nán lại trên phố ăn vặt ngoài trường.
Tớ muốn ăn lại không dám, sợ bị mẹ tớ phát hiện ăn linh tinh mấy thứ ở bên ngoài, cậu nghĩ cách giúp tớ, bảo tớ mỗi lần ăn xong xiên nướng thì ăn thêm kẹo cao su."
Cô ta cười rộ lên, Giang Nhược vẫn không đáp lại như cũ, thậm chí cô ta chẳng biết Giang Nhược có còn nghe không.
Minh Ngọc khổ sở rớt nước mắt, nghẹn ngào một tiếng, lại cười lần nữa nói: "Nhưng lúc học đại học tớ quay về, phát hiện phố ăn vặt đã bị phá dỡ hết xây trung tâm thương mại, trường học kiểm soát chặt chẽ, ngoài cổng trường cũng không còn quán hàng rong bán đồ ăn vặt hay bữa sáng nữa..."
Giang Nhược càng nghe tâm tình càng thêm phức tạp, trầm giọng ngắt lời cô ta: "Vì sao phải nói mấy chuyện này?"
Minh Ngọc sửng sốt.
Giang Nhược lại hỏi, tăng thêm ngữ khí chất vấn: "Tôi hỏi cô vì sao phải nói mấy chuyện này? Lúc cầu xin tha thứ thì nhớ tình cảm năm xưa, lúc làm chuyện xấu thì trong mắt chỉ có chính mình, tôi là người bị hại, dựa vào cái gì mà đòi tôi phải trả giá cho sự ích kỉ của cô?"
"Giang Nhược, tớ..."
Giọng Minh Ngọc gần như không thể nghe thấy, Giang Nhược căn bản chẳng vì thế mà dừng lại, "Từ đây đường ai nấy đi, ít nhất tôi sẽ còn cảm thấy cô dám làm dám chịu, hiện tại rốt cuộc là chuyện gì đây? Cô thổ lộ hết nỗi khổ với tôi, bảo tôi niệm tình cũ, thì có thể xóa bỏ toàn bộ lỗi lầm của