Giang Nhược đang muốn hỏi cái này có liên quan gì, ngập ngừng một giây, đem lời nói nuốt trở lại.
Cô nghĩ nếu Giang thị với Bác Lục hợp tác tốt đẹp, Phương Dã tuyệt đối sẽ không có thái độ nhờ cô ra mặt phá rối thế này.
Phương Dã tốt xấu gì cũng là kẻ lõi đời trong việc giao tiếp xã hội, sao có thể lợi dụng cô đi phá hỏng việc hợp tác của Bác Lục, thế không phải là rắp tâm phá hoại quan hệ vợ chồng nhà người ta sao? Khả năng cực lớn là, dự án Giang thị lên kế hoạch gây tổn hại cho Lục Hoài Thâm.
Suy cho cùng Lục Hoài Thâm hiện tại nắm trong tay 20% cổ quyền Giang thị, sẽ tạo thành áp lực không cần nói cũng biết cho Giang Cận.
Phương Dã không nói rườm rà, đến điểm thì dừng, tin rằng không cần nhiều lời, Giang Nhược cũng có thể cảm nhận được lợi hại bên trong.
Có điều khiến Giang Nhược hơi đau đầu chính là, Phương Dã có ý muốn mượn cô để chia rẽ Phạm Du và Giang Chu Mạn, cách này trông thế nào cũng thấy hơi không vẻ vang lắm.
Nhưng có đôi khi, vẻ vang cũng chỉ để đánh bóng bề ngoài.
Tựa hồ phát giác Giang Nhược do dự, Phương Dã nói: "Lần này thật sự hết cách, tôi mới tìm đến cô, bất kể thành công hay không, ân tình này, Phương mỗ tôi nhất định khắc ghi trong lòng, lần sau nếu gặp phải sự kiện dư luận gì nữa, công ty tôi nhất định dốc toàn lực trợ giúp cô và Lục tiên sinh."
Giang Nhược được một tiền bối gần gấp đôi tuổi mình luôn miệng xưng hô một cách trịnh trọng, cô thật sự có phần không đỡ nổi, đồng thời cũng nghe ra hàm ý của Phương Dã.
Giang Chu Mạn đã từng tiếp cận Phương Dã, giả vờ giao hảo với bà ta, khi ấy công ty của Phạm Đông Trăn, chồng Phương Dã, có một dự án đang muốn lôi kéo đầu tư của Bác Lục, nhưng bị Thường Uyển từ chối, mà Giang Chu Mạn truyền đạt tin tức giả tới Phương Dã, bôi đen Lục Hoài Thâm, thực ra để lợi dụng tài nguyên công quan của Phương Dã đi tung tin đồn nhảm về Giang Nhược.
Sau này là Lục Hoài Thâm ban ơn lấy lòng Phương Dã, thúc đẩy hợp tác của Phạm Đông Trăn với Bác Lục từ bên trong, sau nữa Phương Dã cũng có qua có lại, vào thời điểm vụ án Giang Nhược nhận hối bị Giang Cận cố ý tiết lộ, giúp đỡ nghĩa hiệp một lần.
Nguyên văn lời Phương Dã quả thật nói rất trôi chảy, khi biểu đạt cảm tạ, cũng không quên nhắc nhở Giang Nhược ghi nhớ ân tình đã qua.
Những thứ kiểu ân tình, không phải chính là chú trọng tình nghĩa qua lại sao, nếu chiếm lợi của người khác, khi người ta gặp nạn bạn lại rút sang một bên giả mù, lần sau ai còn dám nể mặt bạn nữa?
Giang Nhược bèn đồng ý vụ này, mặc dù cảm giác hơi phỏng tay, nhưng không kìm nổi tò mò trong lòng, có cơ hội xem thử gia đình ba người nhà Giang Vị Minh chơi trò bịp bợm gì cũng không hẳn là không thể.
......
Chuyến bay của Lục Hoài Thâm vào buổi tối ngày hôm sau, vốn dĩ lúc trước Giang Nhược hẹn cô sẽ đi đón, nhưng vì Phương Dã mời ăn cơm, cô đành phải báo cho Lục Hoài Thâm không đi được.
Lục Hoài Thâm hỏi lý do.
Giang Nhược báo cho anh biết theo sự thật là ai mời ăn cơm, lúc đang suy xét xem rốt cuộc có cần nói nguyên do gì với anh không, Lục Hoài Thâm hỏi: "Sao bà ta đột nhiên mời em ăn cơm?"
Lục Hoài Thâm không biết trước việc này, vậy chắc chắn không phải hoạt động công khai, nhưng Phương Dã cũng không có lí do cá nhân nào để mời Giang Nhược ăn cơm?
Giang Nhược úp úp mở một một lúc, vẫn thẳng thắn cho xong.
Truyện Kiếm Hiệp
Lục Hoài Thâm nghe rồi im lặng giây lát.
Giang Nhược nhớ tới một chuyện, hỏi: "Dự án này Giang thị đang tiến hành, anh cũng không nghe được tin tức gì à?"
Lục Hoài Thâm nói: "Có nghe nói lâu rồi," anh nói tóm gọn, không nói thêm chuyện này, chỉ bảo: "Chỉ không muốn cuốn em vào thôi."
Từ lâu Giang Nhược đã nhận ra lượng công việc của Lục Hoài Thâm tăng thêm đáng kể so với trước, có lẽ liên quan đến việc ấy.
Nhưng bây giờ cô lại điềm nhiên lạ thường, "Ngay từ đầu em đã ở trong vòng xoáy này, cho nên đã không tồn tại cuốn vào hay không cuốn vào nữa."
Nói cách khác, ban đầu Lục Hoài Thâm vốn là bên cùng chung lợi ích với Giang thị, ngược lại còn vì cô, mới cuốn anh vào trong.
Ý nghĩ trong Giang Nhược tuôn ào ào, nhất thời cũng không phân rõ, rốt cuộc ai bị cuốn vào rắc rối của ai, tóm lại bọn họ đều có trách nhiệm chẳng thể thoái thác.
Giang Nhược nói: "Em thấy, tiền của Phạm Du chắc chắn là từ công ty Phạm Đông Trăn, anh nghĩ mà xem nếu Giang Chu Mạn thực hiện được, lôi kéo đầu tư thành công, hậu quả có khả năng chưa đến mức không thể tưởng tượng được, nhưng chắc chắn sẽ mang đến một mớ phiền phức cho anh."
Giang Nhược tuy đã nhận lời mời của Phương Dã, nhưng giờ phút này cũng muốn có được đáp án khẳng định của Lục Hoài Thâm —— hy vọng anh khẳng định việc cô sắp làm, có lợi cho anh.
Lục Hoài Thâm nói: "Được, đêm mai bữa tối của em kết thúc đoán chừng anh cũng về rồi, đến lúc đó anh qua đón em."
......
Tắt máy, sắc mặt Lục Hoài Thâm không rạng rỡ mấy.
Bùi Thiệu xem chừng anh, nhíu mày nói: "Lần này Phương tổng làm việc có phần không thỏa đáng lắm, cũng không báo trước với anh một tiếng, đã trực tiếp đi tìm Giang tiểu thư."
Lục Hoài Thâm mất kiên nhẫn nới lỏng cổ áo sơ mi một chút, lạnh lùng hừ một cái: "Nếu thông báo trước với tôi, bà ta sẽ không thể tìm đến Giang Nhược được nữa."
Phương Dã đã biết Giang Chu Mạn lôi kéo đầu tư, tất nhiên cũng đã nhận ra điều gì bên trong, trong lòng rất rõ ràng nếu để anh biết trước, anh chắc chắn sẽ không cho Giang Nhược đến chỗ hẹn, cho nên mới trực tiếp xuống tay ở chỗ Giang Nhược.
Hiện tại Giang Nhược đồng ý rồi, nếu lúc này anh lại ngăn cản cô đến nơi hẹn, ắt sẽ khiến Giang Nhược hoài nghi.
Phương Dã này, bao năm lăn lộn như thế không