Buổi tối khi Trình Khiếu tan học trở về nhà đã là khoảng mười giờ.
Lô đất mà bọn họ đang ở hiện nay không tính là quá hẻo lánh, nhưng chỉ có vài căn chung cư nhiều tầng kiểu cũ, tiền thuê rẻ, môi trường sống và khả năng cách âm cũng không tốt hơn là mấy.
Giang Nhược giữ lại phòng ngủ chính cho Kiều Huệ, sợ bà ra viện còn phải ngồi xe lăn, nếu ở phòng nhỏ sẽ không quay qua quay lại được, lại lo lắng buổi tối Trình Khiếu học bài và đi ngủ bị làm phiền nên dành phòng ngủ yên tĩnh hơn cho thằng bé.
Bản thân mình thì ở căn phòng ngủ kia, chưa kể tới việc nó nhỏ thì cửa sổ còn vừa hay nhìn thẳng sang phòng bếp và ban công của căn hộ đối diện, cứ năm sáu giờ mỗi sáng đã có hàng xóm bắt đầu lục tục rời giường, tiếng nói chuyện rồi tiếng nồi niêu xoong chảo cùng lúc đan xen.
Mà Giang Nhược từ lúc về nước tới nay phiền lòng đủ thứ chuyện, tinh thần chưa một khắc nào được thả lỏng, dẫn đến chất lượng giấc ngủ cực kì thấp, mỗi ngày trời chưa sáng đã mắt mở thao láo trong làn khói thuốc bay sang từ nhà hàng xóm.
Khu căn hộ này mỗi tầng có 4 hộ gia đình, hành lang vẫn dùng kiểu đèn cảm ứng âm thanh, mỗi khi lên đến một tầng là phải giậm giậm chân.
Tới trước cửa nhà, Trình Khiếu vừa móc được chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, dì hàng xóm cũng đi ra vứt rác, nhìn thấy cậu kết thúc tự học buổi tối trở về rồi liền cất tiếng chào hỏi: "Đã về rồi đấy à?"
(tự học buổi tối: Lịch trình học của học sinh cao trung như sau, có năm tiết học vào mỗi buổi sáng, ăn trưa tại trường, sau đó đến 5 tiết học vào buổi chiều.
Buổi tối có 3 tiết tự học, kết thúc lúc 21h50, 22h10 học sinh phải tắt đèn và đi ngủ.
Ai ở kí túc xá thì về kí túc xá, ai không ở kí túc xá thì được phép về nhà.
Nói chung là lịch học khá căng thẳng so với ở Việt Nam)
Trình Khiếu vâng một tiếng, chào dì Câu.
"Tối nay chị không ở nhà, phải tự mình hâm nóng cơm canh rồi." Dì hàng xóm cười cười, nghĩ rằng cậu biết Giang Nhược đã rời đi, thuần túy muốn tám chuyện vài câu với cậu thôi.
Nhưng mà ngay lúc đó, Trình Khiếu khẽ nhíu mày, sau cùng vẫn không quên trầm mặc gật gật đầu trả lời.
Đẩy cửa ra, ở huyền quan vẫn để đèn sáng nhưng trong phòng khách là một mảnh tối tăm.
(Huyền quan: đoạn đường ngăn cách giữa cửa chính và phòng khách)
Cậu gõ gõ cửa phòng Giang Nhược, không thấy trả lời, cuối cùng nhìn thấy Giang Nhược để lại giấy nhắn và tiền mặt trên bàn ăn.
[Tối ngay chị có việc phải ra ngoài, hâm nóng cơm tối rồi ăn, bữa sáng trong tủ lạnh, tiền tiêu vặt này em cứ dùng trước đi, không đủ thì nói với chị.
]
Trình Khiếu lại càng cảm thấy chuyện ngày có gì đó không đúng, bèn móc điện thoại ra gọi cho Giang Nhược, gọi nửa ngày cũng không có ai nhấc máy.
Một cậu bé cao lớn ở trong phòng khách sốt ruột tới xoay vòng vòng, gọi thêm lần nữa vẫn không có người nghe, vẫn không tuyệt vọng, cứ tắt đi lại gọi lại