Giang Khải Ứng chịu đựng bệnh tật giày vò một thời gian, lúc ra đi cũng không hề thanh thản.
Trước khi Giang Nhược đến, thiết bị y tế duy trì sự sống ở trên người ông ấy đã được tháo toàn bộ, tác dụng của những cái ống kia, chỉ là để ông ấy há miệng khổ sở lại còn mất tôn nghiêm sống thêm vài giây trên đời này mà thôi.
Giang Nhược canh bên giường bệnh, nhìn đôi mắt ông bắt đầu trở nên vẩn đục, sinh mệnh dần dần trôi mất, miệng hơi hé thỉnh thoảng bật ra một hơi, có vẻ mệt rã rời.
Liễu Minh và Cao Tùy cũng đã vào.
Liễu Minh ngồi trên sofa đối diện đuôi giường, Cao Tùy thì đứng ở mép giường nhìn xuống.
Một khung cảnh tĩnh mịch trong phòng bệnh, mọi người đều đang chờ đợi khoảnh khắc đó đến.
Giang Nhược sợ hãi, lại ép bản thân nhìn gương mặt xanh xao kia mà không nhúc nhích.
Túi cô đặt bên cạnh, di động bên trong rung cô cũng không hề phát hiện.
Là chú Minh nghe thấy tiếng rung ù ù trước, nhắc cô có điện thoại.
Cuộc điện thoại là Lục Hoài Thâm gọi tới, Giang Nhược ra hành lang ngoài phòng bệnh nghe máy.
"Em đến bệnh viện?"
"Đúng." Giang Nhược gập đốt ngón tay chọc nhẹ vào ấn đường, cũng không có thời gian nghĩ xem Lục Hoài Thâm biết được từ đâu.
Lục Hoài Thâm trầm mặc giây lát: "Đợi tí anh qua."
"Vâng."
Tắt điện thoại, Giang Nhược phát hiện trước đó Lục Hoài Thâm đã gọi cho cô hai cuộc, chỉ là cô không nghe máy.
Tử vong vốn không phải chuyện nhẹ nhàng giải thoát, không biết người đang trải qua cái chết cảm giác thế nào, chí ít người canh giữ bên cạnh chẳng hề dễ chịu.
Trình Đống qua đời, sau khi Giang Nhược gấp rút trở về, lần duy nhất nhìn mặt ông ấy là vào trước khi hỏa táng, nhân viên nhà tang lễ mở khóa kéo túi đựng thi thể màu trắng cho người nhà nhìn mặt người quá cố lần cuối.
Hôm nay là lần đầu tiên cô chứng kiến quá trình tử vong của người thân.
Thời gian trôi thong thả, vừa qua 9 giờ, Giang Khải Ứng trút hơi thở cuối cùng, vừa vặn ngay khi Lục Hoài Thâm đẩy cửa mà vào, tiếng cảnh báo theo dõi điện tim như một tràng than khóc kéo dài.
Bước chân Lục Hoài Thâm hơi khựng, kế đó đi đến sau lưng Giang Nhược, tay đặt lên bờ vai mảnh khảnh đang run rẩy kia.
Nhân viên điều dưỡng đã chờ từ trước, đợi nhịp tim ngừng hẳn, tháo bỏ miếng dán của máy theo dõi nhịp tim trên người Giang Khải Ứng, sắp sửa đưa người chết đến nhà xác để tạm thời.
"Mong người nhà nén bi thương."
Giang Nhược không nói lời nào, vẫn nắm chặt tay Giang Khải Ứng.
Lục Hoài Thâm vạch từng ngón tay cô ra, trên người ông cụ vẫn còn dư hơi ấm, thời điểm Giang Nhược buông ngón tay cuối cùng, tức tốc đứng lên, xoay người ôm eo Lục Hoài Thâm, không nhìn cảnh kia nữa.
Trong tích tắc Lục Hoài Thâm cúi đầu, mới phát hiện vì nín khóc cô đã cắn môi đến xung huyết.
Nhân viên điều dưỡng hỏi: "Người nhà liên hệ nhà tang lễ chưa?"
Liễu Minh nói: "Đã liên hệ xong rồi."
Giang Nhược nghe mà nghẹn lòng, lại nghe bọn họ trao đổi vài chuyện xử lý hậu sự, cô chẳng nghe rõ lắm.
Lục Hoài Thâm theo sau cô, không đành lòng nói: "Muốn khóc thì cứ khóc ra đi."
Giang Nhược ra sức lắc đầu.
Ở quê cô có tập tục, ngay lúc trưởng bối vừa đi xong, đặc biệt là trưởng bối tuổi tác đã cao về chầu tổ tiên, người thân không được khóc, nếu không người chết không thể đi về cực lạc.
Mãi tới khi di thể Giang Khải Ứng bị đẩy ra khỏi phòng bệnh đưa đến nhà xác, Giang Nhược vì bi thương mà không ngăn nổi phát run lên.
Hiện nay nhân công có thể giúp đỡ xử lý hậu sự không nhiều, trong lúc binh hoảng tưởng loạn, Giang Nhược không thể không nén cảm xúc liên lạc với người thân thích trực thuộc nhà họ Giang cùng bạn cũ thân thiết của ông nội để báo tang.
Có những cuộc điện thoại, cô còn phải đích thân gọi.
Cũng không tính là muộn quá, Giang Nhược đỏ mắt gọi đi mấy cuộc điện thoại, đối phương nghe xong, đều sẽ thương tiếc buồn rầu nói câu "Nén bi thương".
Sau đó không lâu người ở nhà tang lễ đến đưa di thể đi, lưu trình đặt quàn sẽ tiến hành trong nhà tang lễ.
Kỳ thật trước đó Liễu Minh đã dự tính xong xuôi, nhưng vẫn sẽ hỏi thử ý kiến Giang Nhược, "Vậy thủ tục đều chọn loại tốt nhất được không?"
Giang Nhược gật đầu: "Đương nhiên chọn loại tốt nhất."
Suốt đêm ấy nhà tang lễ bố trí xong linh đường, Liễu Minh niệm tình cô đang mang thai, bảo cô không cần túc trực bên linh cữu, môi trường chỗ đó cũng không tốt, bảo cô về nhà trước nghỉ một đêm.
Giang Nhược cự tuyệt, "Đêm đầu tiên có thế nào cũng phải túc trực chứ."
Lục Hoài Thâm biết cô nghĩ thế nào, dưới danh nghĩa Giang Khải Ứng chỉ có một cháu gái trực hệ là cô, nếu cô không túc trực bên linh cữu, ngang với việc không có ai lo ma chay.
Lục Hoài Thâm không gò ép cô, cho dù có áp giải cô lên giường nằm xuống, thì e rằng đêm nay cô cũng không nhắm nổi mắt.
Vì thế cùng cô qua đó gác đêm.
Cao Tùy ngày hôm sau phải mở phiên toà, từ bệnh viện đi thẳng về.
Cả đêm nay mãi cho đến hừng đông, Giang Nhược cũng chẳng buồn ngủ gì, trời vừa sáng, Liễu Minh bảo cô trở về nghỉ một lát lại đến.
Giang Nhược nói: "Nếu không bây giờ cháu gọi điện thoại cho họ hàng xa nhà họ Giang trước."
Liễu Minh nói được.
Giang Nhược chịu trách nhiệm gọi cho họ hàng xa, Liễu Minh chịu trách nhiệm thông báo cho những chính trị gia và doanh nhân có qua lại trong kinh doanh với Giang Khải Ứng.
Đời này Giang Khải Ứng, kết giao đông đảo nhân vật, mà Liễu Minh là người được tín nhiệm nhất bên cạnh ông ấy, thông thường người ta nghe thấy Liễu Minh tự giới thiệu, đều có ấn tượng.
Quàn ba ngày, một ngày trước khi hỏa táng sẽ cử hành đại lễ truy điệu.
Cơ thể Giang Nhược không chịu nổi, trừ ngày đầu tiên canh suốt đêm, về sau đều canh nửa đêm trước, nửa đêm sau về nhà ngủ, sáng hôm sau lại tới, đổi cho chú Minh.
Tuy dưới gối Giang Khải Ứng đã không còn con cái, nhưng có đến mấy anh chị em, mấy đứa cháu trai cháu dâu từng được ông ấy quan tâm chăm sóc đều tới cả, Giang Nhược cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với người ta, bi thương bận rộn đều không kịp, cũng chẳng có thời gian chú ý đến thân sơ xa gần.
Nói ra thì, trong đêm đầu tiên, chú Minh từng hỏi Giang Nhược, có cần thông báo cho nhà Giang Vị Minh tới không.
Giang Nhược chẳng buồn nâng mi mắt cái nào, vừa đeo băng tang lên tay vừa nói: "Không cần, nhà họ Giang quan hệ rộng, chẳng mất bao lâu bọn họ sẽ biết, muốn tới thì tới, không muốn tới thì thôi."
Liễu Minh đáp một câu được, rồi không nói gì nữa.
Lục Hoài Thâm với tư cách là cháu rể cũng thông báo cho người nhà họ Lục.
Ngày thứ hai Giang Nhược trở về ngủ đến buổi chiều mới quay lại, Lục Thanh Thời cùng Quý Lan Chỉ đưa hai đứa con đến trước thăm hỏi, Giang Nhược tiến lên nói cảm ơn với người ta, đôi mắt vừa lướt qua, thế mà đã thấy Giang Vị Minh cùng Giang Chu Mạn ngồi ở một bên, lập tức đảo mắt