Đỗ Thịnh Nghi hít ngược vào một hơi, biểu cảm gần như cứng đờ nhìn về hướng cái gáy ở ghế lái, hồi lâu cô ta chẳng lên tiếng, đã thu hút cái nhìn chăm chú của người lái xe đằng trước.
Cô ta nhìn trong gương chiếu hậu qua khóe mắt, người nọ đang nâng mí mắt nhìn cô ta, cô trừng mắt ngó lom lom, mới phát hiện cặp mắt dưới gọng kính ban nãy cô ta liếc qua loa, rõ ràng không thuộc về tài xế ban đầu.
Khi bốn mắt nhìn nhau, mí mắt hắn hơi cong, khóe mắt chất thành mấy nếp nhăn mảnh, lộ vẻ tươi cười với cô ta.
Đỗ Thịnh Nghi nhìn chằm chằm hắn mấy giây, trong lòng vọt lên cơn giận, duy chỉ không có sự hãi khi bị bắt cóc, có lẽ tự đáy lòng cho rằng hành động này của hắn sẽ không đe dọa an toàn tính mạng của mình.
Cô ta hỏi giọng lạnh lùng: "Tùy Hà, tài xế của tôi đâu?"
Khủy tay trái của Thủy Hỏa tì lên cửa xe, cười một tiếng: "Hẳn vẫn đang đánh một giấc ở góc nào đó trong sân ghi hình."
Lại một lần xuất hiện mà không hề có dấu hiệu báo trước, giọng trầm khàn từ tính quen thuộc lại xa lạ kia làm Đỗ Thịnh Nghi cảm thấy toàn thân tê dại.
Đỗ Thịnh Nghi không nói tiếp, nhìn cảnh phố xá sầm uất vút qua lùi về sau ngoài cửa xe, xe đang đi qua trung tâm thành phố, nếu cô ta hạ kính xe hét ra ngoài vài tiếng thu hút sự chú ý của người qua đường, cũng không phải không thể.
Thủy Hỏa tựa như có thể nhìn thấu ý nghĩ của cô ta, đưa ra một câu uy hiếp không mặn không nhạt: "Đừng có những suy nghĩ không nên."
Đỗ Thịnh Nghi đưa mắt đầy oán hận nhìn hắn.
Tùy Hà ngay cả tóc cũng ngụy trang y hệt tài xế của cô ta, rõ ràng là chuẩn bị sẵn sàng trăm phương ngàn kế mà đến, lần này lại vì điều gì? Đột nhiên nhớ tới lần trước hắn xuất hiện ở cửa nhà cô ta, nói một câu kì quái: Anh muốn đến thăm em, sợ sau này không gặp được em.
Nhất thời có cảm giác kì dị đánh úp vào tim, cả người không thoải mái.
Cô ta nhìn sườn mặt Tùy Hà một lần nữa, trong ánh mắt thêm vài phần khó chịu.
Đỗ Thịnh Nghi là kiểu giọng điệu không vui: "Lần này lại muốn làm gì, sẽ không phải anh đặc biệt tới tán gẫu với tôi đấy chứ?"
"Không thể à? Buôn chuyện với em cũng rất thú vị." Thủy Hỏa tung tới một ánh mắt cố làm ra vẻ ái muội.
Đỗ Thịnh Nghi nghiêng mặt, lạnh lùng ngăn lại ánh mắt của hắn.
Mặc dù là đêm đông, đường phố vẫn đông đúc huyên náo, Thủy Hỏa lái xe, lúc ở ngã tư tiếp theo, lái theo hướng ngược đường về nhà Đỗ Thịnh Nghi.
Lúc này hắn mới mở miệng: "Hi vọng em có thể giúp chút việc."
"Anh cảm thấy tôi với anh giống kiểu quan hệ giúp đỡ lẫn nhau?" Đỗ Thịnh Nghi hiếm khi cười, quả là sự chế giễu thiết thực.
Thủy Hỏa căn bản chẳng để bụng, như là đã quen với mọi sự lạnh nhạt và châm biếm của cô ta.
Hắn đổi tay cầm vô lăng, tay kia lật trái giở phải trong xe, cuối cùng cũng lục ra bao thuốc thuộc về tài xế lúc đầu từ trong hộp tay vịn.
Nhìn thử nhãn hiệu trước, ánh mắt có phần ghét bỏ lại có vẻ khinh thường chỉ đành dùng tạm, rút ra một chiếc bật lửa, mở một khe kính xe, gió lạnh phần phật thổi vào, hắn hút một hơi thuốc, lúc này mới nói: "Anh không phải tới thương lượng với em, sở dĩ dùng hai chữ hi vọng, là xuất phát từ sự tôn trọng và lễ độ anh dành cho em.
Tiên lễ hậu binh, mọi chuyện vừa ý."
Đỗ Thịnh Nghi ngắt lời hắn, giọng gằn từng chữ một lộ vẻ sắc bén cay nghiệt bất ngờ: "Vừa ý ai? Vừa ý anh hay ý tôi? Không vừa ý tôi, dựa vào đâu mà tôi phải chấp nhận tiên lễ hậu binh của anh?"
(tiên lễ hậu binh: lễ trước binh sau/ ngoại giao trước, quân sự sau/ trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới gây áp lực.)
"Anh đã nói rồi, không phải anh đến thương lượng với em," Ý Thủy Hỏa dường như nhất định phải có được, nghe ra sự tức giận trong lời cô ta, vẫn nói đều đều: "Việc này em muốn giúp thì giúp, không muốn giúp cũng phải giúp.
Chẳng lẽ em không muốn sớm chấm dứt chuyện này, vạch rõ giới hạn với Lục Hoài Thâm càng nhanh càng tốt?" Thủy Hỏa liếc cô ta một cái trong gương, lại cười lên: "Hay em đã thích tình trạng quan hệ với nó như hiện giờ —— chằng chịt trăm mối, không thể gỡ rối từng sợi?"
Sau câu đùa, Thủy Hỏa quan sát biểu cảm cô ta, dềnh dàng mãi không thấy Đỗ Thịnh Nghi đáp lại, cho dù vẻ mặt cô ta như một, nhưng Thủy Hỏa cho rằng cô ta đã ngầm thừa nhận.
Người đàn ông tức khắc thổn thức một trận: "Em thật đúng là giả vờ trước sau như một, đối với mọi người mọi việc đều phải giả bộ không thích, giả bộ không quan tâm, thật ra trong lòng muốn chết đi được, hận không thể nắm tất cả trong tay."
Đỗ Thịnh Nghi im lặng giây lát, bác bỏ: "Điệu bộ anh ra vẻ rất hiểu tôi thật gượng gạo."
Vừa dứt lời, Thủy Hỏa đạp phanh xe, xe giảm tốc độ, lái vào bãi đỗ xe lộ thiên bên ngoài một nhà hàng lẩu, mãi đến khi xe dừng hẳn hắn vẫn chưa lên tiếng.
Động tác đỗ xe xuống xe của Thủy Hỏa liền mạch lưu loát, kéo cửa ghế sau ra, thân hình to lớn chắn ở cửa xe: "Anh không nói nhảm với em nữa, gọi Giang Nhược ra ngoài, nói cho cô ta biết chân tướng, kết thúc tất cả."
Cửa xe vừa mở, gió đông lạnh buốt thổi vào trong như tranh trước không sợ muộn, Thủy Hỏa ghé người về phía trước, cản khuất hơn nửa luồng gió, hơi thở ấm áp của cơ thể truyền đến như có như không, Đỗ Thịnh Nghi không kìm được rùng mình.
Đỗ Thịnh Nghi nhìn chằm chặp anh ta, dùng sự im lặng giằng co với hắn.
Thủy Hỏa tuy có kiên nhẫn, nhưng giờ phút này chẳng có thời gian lãng phí cùng cô ta, không đợi được câu trả lời, hai tay hắn chống lên hai lưng ghế trước và sau, đột nhiên áp sát cô ta, trong bóng tối ngũ quan không rõ ràng lắm, duy chỉ có sự hung ác tàn khốc thoáng vụt qua trong cặp mắt đen kịt ấy khiến người ta không cách nào xem nhẹ.
Đỗ Thịnh Nghi thấy gương mặt kia bỗng dưng xuất hiện ngay trước mặt cách chưa đến một bàn tay, tim đập hẫng một nhịp, theo bản năng hướng ra sau kéo giãn khoảng cách với hắn.
"Cái gì gọi là nói cho cô ta biết chân tướng thì có thể kết thúc tất cả? Anh nghĩ nhiều quá đấy, Giang Nhược căn bản không thèm để tôi vào mắt."
"Cô ta có để em vào mắt hay không, em gọi cô ta ra, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết."
Đỗ Thịnh Nghi vốn dĩ tỉnh bơ, biểu cảm trong phút chốc hiện lên vẻ đã sáng tỏ, cô ta không khỏi buồn cười: "Hóa ra lần trước anh tới tìm tôi, mục đích chính là muốn lợi dụng tôi thu hút sự chú ý của cảnh sát.
Đợi cảnh sát rút tơ lột kén thâm nhập điều tra, phát hiện ra manh mối giữa anh, tôi và Lục Hoài Thâm đã từng tụ tập với nhau, bên cảnh sát tất nhiên sẽ không coi đây là ngẫu nhiên, vừa khéo Trần Tấn