Sau khi nhóm người Trình Thư đến trông coi ở phòng bệnh, lại có một hộ công chuyên nghiệp trẻ tới.
(Hộ công: nhân viên chăm sóc bệnh nhân do người nhà thuê)
Trong không gian chỉ có từng ấy đều là người không quẹn, những tích tụ trong nội tâm Giang Nhược giống một sợi dây thừng càng vặn càng chặt, cũng may người tới đều rất yên lặng, không gây ra tí xíu tiếng vang nào, cô quay lưng lại nhắm mắt có thể giả vờ không đếm xỉa, nhưng chung quy không thể giữ mãi tư thế này.
Cũng không phải cô có ý kiến với Trình Thư hay hộ công, mà chỉ cần tưởng tượng đến bọn họ làm việc cho Lục Hoài Thâm, đôi mắt theo dõi nhất cử nhất động của cô mang tính mục đích, thì trong lòng tràn ngập không vui, cả người không thoải mái.
Vốn tâm trạng đã rơi xuống đáy cốc, càng có xu hướng ngã một cái hết gượng dậy nổi.
( cốc: là từ Hán Việt, có nghĩa là khe, hang, hố)
Đến tầm trưa, thím Ngô nấu xong bữa trưa mang tới.
Ba người Trình Thư luân phiên, hai vệ sĩ chờ bên ngoài đi ăn trước, rồi đổi cho cô ấy đi ăn.
Thím Ngô tiến vào hỏi "Ba người ở ngoài là? Cô gái kia trông quen mặt......"
Giang Nhược từ trên giường ngồi dậy: "Lục Hoài Thâm phái tới, không cần quan tâm."
Thím Ngô gật đầu, mỗi tay một hộp giữ nhiệt to, đổ lần lượt từng món ra, lơ đãng thổn thức nói: "Tôi thấy cô gái kia với hai người đàn ông ở trên ghế ngoài hành lang đang không ngừng tăng tốc ăn cơm hộp đấy, làm nghề này cũng không dễ dàng nhở."
Giang Nhược im lặng một lát, vốn định bảo người vào ăn cơm, ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn chẳng nói gì.
Sau khi ăn xong, nhà gọi điện thoại đến, Kiều Huệ hỏi Giang Nhược, hỏi cô sao đột nhiên về, "Không phải bảo ra ngoài gặp bạn à? Phải về cũng không đến mức gấp gáp ngay giờ ấy phút ấy chứ."
Thật ra Kiều Huệ đã cảm thấy khác thường, ngầm mang ý thử.
Giang Nhược từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa giải thích câu nào với gia đình, mấy lời kia, chắc chắn từ miệng Lục Hoài Thâm mà ra.
Giang Nhược xoắn xuýt một lúc giữa giấu và không giấu, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn, về sau cùng Lục Hoài Thâm mỗi người mỗi ngả, người nhà sớm muộn cũng sẽ biết, giấu càng lâu, đến lúc đó giải thích càng phiền toái.
"Là xảy ra ít chuyện phải nằm viện, hôm qua muộn quá nên không nói với mẹ."
Kiều Huệ bị dọa sợ, giọng vống lên như cao thêm mấy độ: "Chuyện này sao giờ mới nói?"
Lời còn chưa dứt, Giang Nhược liền nghe thấy âm nền sột sà sột soạt bên chỗ Kiều Huệ như đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị qua đây, vừa hỏi như súng liên thanh có chuyện gì, tình hình ra sao, ở bệnh viện nào.
Kiều Huệ là người từng trải, Giang Nhược hiện tại nhiều tháng rồi, nếu có mệnh hệ gì, thì không chỉ đơn giản như sảy thai lúc còn ít tháng đâu.
Giang Nhược trả lời nhẹ nhàng: "Đừng cuống, không phải con vẫn đang nói chuyện bình thường à, nếu nghiêm trọng thật, bây giờ con căn bản không có sức nói chuyện điện thoại với mẹ."
Chưa nói được mấy câu, Kiều Huệ liền vội tắt điện thoại để qua đó.
Vừa vào cửa, vén chăn lên nhìn trước, Kiều Huệ thấy bụng trọn trịa dưới quần áo cô, tảng đá trong lòng rơi xuống, lập tức bày ra tư thế tra hỏi, hỏi cô nguyên nhân kết quả, những người bên ngoài đang làm gì.
Kiều Huệ nén giận, mặt cũng đỏ cả, vừa nhìn đã biết là sốt ruột.
Giang Nhược cụp mắt, thầm chọn lọc từ ngữ, hồi lâu không lên tiếng, Kiều Huệ thấy cô như vậy, phát cáu: "Lại đang nghĩ câu gì để lừa mẹ?" Nhưng trước giờ tính tình Kiều Huệ ôn hòa, nổi giận cũng chẳng có tí khí thế dọa người nào.
Giang Nhược làm ra vẻ kinh ngạc: "Mẹ nói gì đấy? Chỉ xảy ra chút vấn đề, chỉ số không được bình thường lắm."
Kiều Huệ vừa nghe liền xụ mặt: "Ngày thường cho con ăn uống đồ ngon đồ tốt, thì con bảo cái gì mà không cần quá nhiều chất béo, phải dinh dưỡng, toàn làm theo con nói, mỗi ngày đi bộ một vạn bước cùng con, trừ cái này ra cơ bản cũng chỉ ở nhà an dưỡng, tiêu chuẩn gì có thể không bình thường? Hơn nữa con phải nói thử xem tại sao khiến cho phương diện đó không bình thường chứ.
Còn nữa, Lục Hoài Thâm kia đêm nào cũng hơn 10 giờ mới về nhà, mẹ đã bảo mà sao đêm qua lại đột nhiên đón con về, nó vì cái gì mà không nói thật hả?"
Kiều Huệ đoán Giang Nhược vẫn còn điều giấu giếm, trong lòng càng thêm khẳng định giữa hai vợ chồng Giang Nhược và Lục Hoài Thâm có vấn đề, bà ấy chỉ muốn ép ra mấy câu nói thật từ miệng Giang Nhược.
Tuy rằng giọng điệu đã cố hết sức kiềm chế, nhưng rõ ràng người ta có thể nghe ra sự bất mãn của bà, lời nói đã hướng mũi dùi về Lục Hoài Thâm, chắc là trách anh không xứng chức làm chồng, hơn nữa hoài nghi cô gặp chuyện không thoát được liên quan đến Lục Hoài Thâm.
Giang Nhược nghe mà đầu đau nhoi nhói, lại sợ cảm xúc của bà kích động, còn phải kiên nhẫn trấn an bà: "Mẹ bình tĩnh một chút, đây còn không phải là biết tim của mẹ không khỏe, sợ làm mẹ giật mình sao."
Kiều Huệ nhìn cô, rất lâu không nói gì, biết tấm lòng của cô, càng không tiện quở trách thêm, sau đấy thở dài, đang định nói gì, Giang Nhược lại mở miệng trước: "Con với Lục Hoài Thâm có khả năng phải ly thân đấy."
Cô cụp hàng mi, làm người ta không đoán được cảm xúc, giọng cũng nhẹ nhàng lặng lẽ, nhưng trọng lượng câu này lại có thể chấn động lòng người.
Kiều Huệ cho dù đã nhận ra manh mối, nhưng nghiễm nhiên không ngờ là kết quả thế này, ngay tức khắc không nói nên lời, phục hồi tinh thần lại lúng ta lúng túng hỏi: "Cái gì gọi là phải ly thân?"
Giang Nhược hít nhẹ một hơi, dừng một chút, trả lời kiên định lạ thường: "Chính là bây giờ ly thân trước, sinh con xong thì ly hôn."
"Vì sao hả?" Kiều Huệ vẫn không rõ nguyên do, lúc trước rõ ràng còn yên ấm, vốn tưởng rằng cho dù hai người có bất đồng, cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, tuyệt đối không tới nông nỗi phải ly hôn.
Trên đường đến, Kiều Huệ lo lắng chết đi được, cho nên mới hùng hổ vừa chất vấn cô vừa chỉ trích Lục Hoài Thâm, lúc này tức khắc liền ngừng phê bình, thậm chí bắt đầu buồn rầu.
Giang Nhược nói một câu mang hàm ý: "Mâu thuẫn khó có thể hòa giải, không có lí do tiếp tục chung sống."
Có một số chuyện không tiện giấu giếm, nhưng một chuyện phải che đậy thỏa đáng.
Giang Nhược vốn không định giải thích hai năm rõ mười nguyên do bên trong.
Kiều Huệ ngồi trên ghế, dựng thẳng lưng, chân tay luống cuống, muốn mở miệng khuyên giải, lại chậm chạp tìm không tìm thấy điểm cắt, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Giang Nhược nhìn về phía bà ấy nói: "Con biết mẹ muốn nói gì, mẹ không phải đương sự, hoàn cảnh sống của mỗi đứa bọn con khác nhau, rất khó đồng cảm, có lẽ mẹ không thể tán thành quyết định hiện tại của côn, nhưng con hi vọng có thể nhận được sự tôn trọng và ủng hộ của mẹ."
Trong nháy mắt Kiều Huệ cứng họng, lúc này có phần nói không nên lời, kỳ thật chủ yếu vẫn đang chìm trong cú sốc do chuyện này mang đến còn chưa hoàn hồn.
Giang Nhược biết đa số bố mẹ trưởng bối tư tưởng cũ kỹ đều tôn sùng câu nói: thà dỡ miếu còn hơn