Giang Nhược liếc nhìn cô ấy cười đầy ý vị sâu xa: “Vội vã phủi sạch làm gì, tôi có hỏi cô nhiều thế đâu.”
Vương Chiêu thầm mắng mình chột dạ trong lòng chưa đánh đã khai, ngay tức khắc ảo não muôn phần.
Kiều Huệ thấy hai người bọn cô hàn huyên, bản thân liền ra ngoài phòng tiếp khách xem TV trước.
Vương Chiêu lườm Giang Nhược một cái: “Cô còn có tâm trạng cười tôi, còn bản thân cô thì có chuyện gì thế này?”
Vẻ tươi cười của Giang Nhược không giữ nổi nữa, lập tức cúi đầu, tỏ vẻ không có việc gì mà nói: “Chính là chuyện cô thấy đấy.”
Trong khoảnh khắc Vương Chiêu thấy Giang Nhược cúi đầu, dáng vẻ cô đơn, tới mức tâm trạng của cô ấy bỗng nhiên cũng trĩu nặng.
Cô ấy đến ngồi cạnh Giang Nhược, nhẹ nhàng sờ bụng cô với cảm xúc mới lạ, nói chuyển đề tài: “Có mấy ngày không gặp, hình như bụng lại to hơn một tí.”
“Chưa lớn mà đã biết dọa người khác rồi đấy.”
Hàn huyên vài câu, Vương Chiêu do dự hồi lâu, liếc sang chỗ phòng bên ngoài một cái, dì út của Giang Nhược đang xem phim truyền hình, cô ấy khẽ bảo: “Gần đây bên ngoài có một số tin đồn, cô có muốn biết không?”
Giang Nhược đại khái đoán được có liên quan tới cái gì, hỏi: "Tin đồn gì?”
Vương Chiêu nói: “Trong ngành đã truyền khắp, mấy ngày gần đây có người của toà án và cục cảnh sát thường xuyên ra vào Giang thị, nghe người ta bảo là Giang Cận nghi án quấn thân, có người đã thu thập chứng cứ gửi nặc danh cho Ủy Ban Chứng Khoán và bên cảnh sát, nếu kết quả điều tra là thật, Giang Cận cơ bản là xong đời.”
Giang Nhược nghĩ, nếu Giang Cận đổ, Giang thị không phải cũng sẽ trở thành miếng thịt mặc người ta băm chặt sao? Đằng sau là người nào, cô dùng chân để nghĩ cũng biết được.
Có điều Giang Nhược không cảm thấy Giang Cận sẽ nhận tội như vậy, cá nằm trên thớt, đã mất đi hơn nửa cái mạng, vẫn có thể lật bụng mấy lần trên thớt kia kìa.
Vương Chiêu tiếp tục nói: “Việc này bị người ta phơi bày trên mạng, chia sẻ nhiều lần, đã thu hút sự chú ý của không ít người, một khi tội danh của Giang Cận được thành lập, cơ quan nhà nước điều tra việc này sẽ tuyên bố kết quả xử lý với bên ngoài, Giang Cận rất khó có chỗ trở mình nữa.
Mà bộ phận công của Giang thị đã tán loạn lòng người từ lâu, đều đang vội vàng đi tìm nhà mới, trì trệ mãi không áp dư luận xuống được.
Kì lạ ở chỗ, thế mà Phương Dã cũng ngấm ngầm lửa cháy thêm dầu..."
Giang Nhược sửng sốt, cắt ngang cô ấy và nói: “Như thế nào?”
Vương Chiêu đáp: “Để nâng cao năng lực cạnh tranh so với mấy công ty PR uy tín lâu năm của Mĩ đầu tư, nên công ty Phương Dã đã thiết lập yêu cầu tuyển dụng cực cao, trên thực tế không muốn tuyển người mới lắm, cơ bản dựa vào đào góc tường, đã nhắm chuẩn mấy người lọc lõi trong giới công quan có mức độ nổi tiếng cùng nguồn khách hàng nhất định, giám đốc Chung Tình của bộ phận công quan Bác Lục đấy, Phương Dã cũng đích thân cọ xát rất lâu, đưa ra điều kiện tốt nhất, kết quả người ta quá trung thành với Bác Lục, căn bản không hề dao động.
Đây là chuyện trước kia.
Nhưng gần đây Phương Dã đã ra thông báo, công ty mở rộng cửa chào đón người có kinh nghiệm về quan hệ công chúng gia nhập, mấy kẻ sỏi đời trong bộ phận công quan Giang thị nghe tiếng hành động ngay, đến cả giám đốc bộ phận cũng liên lạc riêng với Phương Dã, Phương Dã ngay lập tức nhặt người về, giám đốc công quan Giang thị sau khi đến công ty Phương Dã, còn quay lại cạy đi mấy tâm phúc ở Giang thị, có người đoán là ý Phương Dã.
Mấy người chưa đi, cơ bản cũng đang đứng núi này trông núi nọ, ai nấy đều chẳng có lòng dạ quan tâm đến chính sự.”
Giang Nhược nhíu mày: “Thế Giang thị không tuyển người mới à?”
“Nghe nói đang tìm công ty công quan, chuẩn bị thuê ngoài xử lý các sự vụ quan hệ công chúng.
Sự tình cấp bách, quá trình tuyển người mới dài đằng đẵng, muốn tổ chức thành đoàn đội công quan có sự gắn kết thì khó càng thêm khó,” Vương Chiêu nói, “Có điều tôi đoán bây giờ công ty nào chịu nhận nghiệp vụ của Giang thị, cũng là ôm tâm thế vớt một mẻ, tình thế hiện tại nghiêng về một phía, người thông minh đều nhìn ra được, Giang thị đã chẳng còn cơ hội sống sót.
Công ty coi trọng thanh danh thì căn bản sẽ không nhận, việc này không thành, còn không phải hủy thanh danh nhà mình sao.”
Vương Chiêu vẫn chưa biết Giang Nhược nổi tâm tư muốn tan đàn với Lục Hoài Thâm, mà căn nguyên cũng không thoát được có liên quan đến Giang thị.
Tuy rằng trước kia Giang thị cũng là sản nghiệp một tay ông nội Giang Nhược gây dựng, nhưng đối Giang Nhược mà nói, tình trạng công ty sau này xuống dốc không phanh, về tình, khẳng định sẽ nuối tiếc, nhưng về phương diện khác, hiện giờ Giang thị bị Giang Cận nắm trong tay, nhìn cả nhà anh ta nở mày nở mặt, trong lòng Giang Nhược ắt hẳn sẽ bất bình.
Cho nên Vương Chiêu do dự nhiều lần mới quyết định kể việc này với Giang Nhược, xuất phát từ góc độ Giang Cận sụp đổ có lợi hơn có hại đối với Giang Nhược.
Khi nói chuyện thấy Giang Nhược hơi thất thần, Vương Chiêu đẩy nhẹ cô: “Cô còn biết nội tình gì không? Phương Dã thường được người ta khen đối nhân xử thế có đạo đức, sao lúc này lại làm cái việc bỏ đá xuống giếng kia?”
Giang Nhược hoàn hồn nói: “Phương Dã làm như vậy hẳn là có xuất phát điểm khác, chĩa vào Giang thị quá rõ ràng,” cô ngừng một lát, nói: “Con riêng của bà ta và Giang Chu Mạn có quan hệ bạn trai bạn gái.”
Vương Chiêu gật đầu: “À đúng, cái này tôi biết, vậy càng không nên chứ.”
Giang Nhược cười cười: “Nhưng Phương Dã rất không hài lòng về Giang Chu Mạn, cô biết không?”
Vương Chiêu tỉnh ngộ, cứ gọi là hả lòng hả dạ, “Hóa ra là chiêu bổng đả uyên ương à."
(bổng đả uyên ương: dùng gậy đánh đôi uyên ương để chia tách chúng.
Dùng để chỉ việc chia rẽ vợ chồng hay các đôi yêu nhau)
Giang Nhược kể chuyện lần trước Phương Dã với cô ăn cơm cho Vương Chiêu nghe.
“Con riêng của Phương Dã là Phạm Du quyết một lòng với Giang Chu Mạn, bất chấp mọi thứ vì cô ta, còn kiên trì cho rằng Giang Chu Mạn cũng yêu anh ta.
Rốt cuộc Giang Chu Mạn có thật lòng hay không tôi không biết, nhưng khi Giang thị đối mặt với tình cảnh khốn khó, Giang Chu Mạn bỗng nhiên có thiện cảm với người ta, còn làm cho con trai người ta yêu cô ta đến chết đi sống lại, đấy là còn chưa thành người một nhà, đã khiến Phạm Du một mực muốn đem tiền trong nhà lấp lỗ hổng Giang thị, bất kể ai đều biết tiền này khả năng cực lớn là có đi không về, nhưng sau cùng Giang Chu Mạn có thể gả vào nhà họ Phạm hay không, lại là một vấn đề.
Phạm Du bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, nhưng hai vợ chồng Phương Dã nhà người ta thì không.”
Vả lại, lần trước Phương Dã đã nhận ân tình của Lục Hoài Thâm, có qua có lại, hai bên giao du mật thiết, đôi bên cùng có lợi, lần này Phương Dã đã có thể cho Giang Chu Mạn một đòn ra oai phủ đầu, lại còn có thể tặng thêm một phần ân tình cho Lục Hoài Thâm, cớ sao mà không làm đây?
Nhưng hiện tại Giang Nhược lờ mờ cảm thấy ngày đó Đỗ Thịnh Nghi đột nhiên hẹn cô gặp mặt, quá mức đường đột, những lời đó vì sao không nói sớm? Đợt trước lúc gặp nhau ở nhà Đỗ Thịnh Nghi, Đỗ Thịnh Nghi bị cô ép vào thế hạ phong, mà nói về kế hoạch của Lục Hoài Thâm cũng chỉ nói đến