Giang Nhược làm bộ không hiểu, “Đã vài người tới rồi.
”
Kỳ thật Giang Nhược cũng không có bạn bè mấy.
Cao trung chuyển trường, cô từ quê nhà đến thành phố Đông Lâm, ngay cả Minh Ngọc, bạn thân nhất lúc ấy, cũng dần dần mất liên lạc, huống chi những người khác.
Cao trung là học sinh cắm lớp, dung nhập lớp học không thành công lắm, có mấy bạn học quan hệ không tồi, nhưng cũng chỉ là không tồi mà thôi, sau khi xuất ngoại, cũng không có quan hệ cá nhân nữa.
Bạn cùng phòng hồi đại học, đa phần thời gian đều phát triển ở nước ngoài, quanh năm suốt tháng tụ tập được một đôi lần đã là khá rồi, thư điện tử cũng chỉ duy trì một vài tháng một cái để trao đổi tình hình gần đây, cơ hội tăng thêm quan hệ tình cảm thực sự không nhiều.
Sau khi tham gia công tác, cũng chỉ có Vương Chiêu, từ đồng nghiệp phát triển thành bạn thân.
Thế nên từ đầu đến cuối, người tham dự vào đời tư của cô, chỉ có Vương Chiêu, lời cô nói chẳng qua để làm xáo trộn Hạ Tông Minh mà thôi.
Trong lòng Hạ Tông Minh trù tính một chút, ngẫm xem rốt cuộc cô em gái này đoán rõ còn giả vờ hồ đồ hay cố ý trêu ghẹo ông anh đây?
"Thật ra anh chẳng có ý khác, chỉ muốn hỏi thử! "
"Vương Chiêu à?" Giang Nhược nói xong, bưng cốc giữ nhiệt uống một ngụm nước nóng.
Ánh mắt Hạ Tông Minh nhìn Giang Nhược như cười như không, hơi cắn răng, xoa xoa tay, vẫn nín nhịn, ngoài mặt cười hì hì, "Em đoán được rồi à.
"
Giang Nhược nói chậm rãi: "Vương Chiêu nói cô ấy biết em nằm viện từ anh.
"
"Em không hi vọng cô ấy biết được?" Hiển nhiên Hạ Tông Minh hiểu sai ý, cho rằng Giang Nhược trách anh ta lắm chuyện.
Giang Nhược nói: "Đương nhiên không phải, mấy hôm đó công việc của cô ấy đang vào giai đoạn kết thúc không dứt ra được, vốn dĩ em định chuyển viện xong sẽ nói với cô ấy sau.
"
"Hóa ra là thế," Hạ Tông Minh suy nghĩ rồi lẩm bẩm, đột nhiêm chuyển đề tài câu chuyện: "Em biết nhà cô ấy ở đâu không? Ý anh là, cái nhà cô ấy đang sống một mình.
"
Giang Nhược nhử anh ta, không đáp mà hỏi ngược lại: "Sao anh không tự đi hỏi cô ấy.
"
Hạ Tông Minh khẽ xua tay, nói không cần nghĩ ngợi, "Thế thì đường đột quá.
"
Giang Nhược âm thầm trợn trắng mắt.
Cô giả bộ gây khó dễ, "Nếu giao tình giữa bọn anh đủ sâu đậm, cùng nhau ăn bữa cơm, đưa cô ấy về nhà một lần, tự nhiên sẽ biết chỗ ở thôi.
Nếu ngay cả tình bạn kiểu ấy mà bọn anh cũng xem như chưa có, vậy thì em không thể tự mình quyết định tiết lộ chuyện riêng tư của cô ấy, ai biết được có khi nào anh sẽ làm ra việc gì quá giới hạn không.
"
"Quá giới hạn?" Vẻ mặt Hạ Tông Minh khó mà tin nổi, "Anh trong mắt em chính là loại người như thế à? Đây là em đang nghi ngờ nhân cách của anh đấy.
"
Giang Nhược ngầm thừa nhận, chính là cô đang nghi ngờ, hơn nữa trước nay đều nghi ngờ.
Hạ Tông Minh nói hết nước hết cái: "Anh tốt xấu gì cũng gọi em một tiếng em gái! "
Giang Nhược ngắt lời anh ta: "Đừng, em chẳng phải đâu.
"
"Em dâu cũng là em gái! Bất kì một giây nào trước khi em với Lục Hoài Thâm cầm giấy li hôn, thì em vẫn là em gái anh.
"
Giang Nhược không chịu nổi, nhân trước lúc anh ta nói nhiều hơn, cắt ngang anh ta: "Em có thể giúp anh hỏi thử ý Vương Chiêu.
"
Hạ Tông Minh cảm thấy cực tốt, không hỏi điều kiện lập tức đồng ý ngay.
Bấy giờ Giang Nhược mới nói ra nửa câu sau: "Nhưng, không biết anh có thể trả lời em một vấn đề trước không.
"
Hạ Tông Minh lưỡng lự giây lát, đầu óc tức tốc xoay chuyển, phỏng đoán vấn đề này liên quan đến cái gì.
Giang Nhược nói: "Cái đêm em gặp Đỗ Thịnh Nghi, anh luôn ở cùng chỗ với Lục Hoài Thâm hả?"
"Đúng.
"
Giang Nhược lại hỏi: "Tối đó bọn anh, đã gặp Thủy Hỏa chưa?"
Hạ Tông Minh: "Đã nhận lời là chỉ hỏi một câu mà.
"
Nhưng trong lòng lại hơi hoảng hốt, không hiểu thấu cô có ý gì.
Giang Nhược cười cười: "Công việc mang tính giai đoạn của Vương Chiêu vừa kết thúc, em định bảo cô ấy nghỉ ngơi thêm vài ngày! "
Hạ Tông Minh liền nói: "Thủy Hỏa anh chưa thấy! "
Ánh mắt Giang Nhược ra hiệu anh ta tiếp tục nói.
"Nhưng Lục Hoài Thâm đã gặp rồi.
"
Giang Nhược gật đầu, không bày tỏ thái độ.
Hạ Tông Minh thầm nói Giang Nhược này càng ngày càng khó đối phó, một mặt nghĩ xem những cái nào nên nói, nhưng cái nào không nên nói, một mặt nặn ra từng chữ một: "Ở ngay ngoài quán lẩu em và Đỗ Thịnh Nghi gặp mặt, thoắt cái, người đã chẳng thấy đâu nữa.
"
Giang Nhượ thầm nghĩ, vậy nên trước khi Lục Hoài Thâm tới, Thủy Hỏa đúng là vẫn luôn ở bên ngoài quán lẩu.
Sớm nay Giang Nhược vừa tỉnh lại, điện thoại có một tin nhắn wechat của Đỗ Thịnh Nghi gửi đến lúc 7 giờ sáng, tin nhắn còn không ngắn, chiếm cả nửa màn hình.
Đỗ Thịnh Nghi gửi tin nhắn,