Khi phát hiện Giang Nhược mất tích, Trình Thư vội vàng gọi điện thoại thông báo cho Lục Hoài Thâm, Kiều Huệ đứng ngay bên cạnh xe, ngơ ngác nhìn, mất một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Bà nghe những con chữ thốt ra từ miệng Trình Thư, nghe tiếp từng chữ từng chữ, gần như không đứng được, người không kiềm chế nổi trượt xuống theo thân xe.
Trình Thư quay người lại, phát hiện bà gần như đã xụi lơ trên mặt đất.
Mấy ngày kia, Lục Hoài Thâm bận phối hợp với cảnh sát tìm người, bận chơi trận chiến tâm lý với Lục Thậm Cảnh, bận thu mua Giang thị nhằm ngăn chặn khả năng Giang thị trở thành nanh vuốt của Lục Thậm Cảnh, mãi chưa gặp Kiều Huệ lần nào.
Đương nhiên, điều không thể phủ nhận là, có thể Lục Hoài Thâm lảng tránh người nhà Giang Nhược.
Gặp mặt khó tránh khỏi sẽ phải đưa ra hứa hẹn, nếu không hoàn toàn nắm chắc có thể làm tròn lời hứa hay không, thì anh sẽ không mở lời.
Khi ấy, ngay cả anh cũng mắt kẹt giữa hi vọng và thất vọng vô tận, chứ đừng nói đến đưa ra bất kì lời hứa nào với Kiều Huệ sẽ tìm được Giang Nhược.
Mùi vị hết hi vọng, anh đều đang nếm mỗi ngày.
Anh càng không muốn thấy dáng vẻ khổ sở chờ đợi mòn mỏi của người nhà cô, chỉ là nghe giọng điệu Kiều Huệ trong điện thoại, đều sẽ cho anh một loại ảo giác Giang Nhược không bao giờ quay về được nữa.
Cùng ngày Giang Nhược mất tích, cảnh sát khám xét tòa nhà, bao gồm cả nhà Giang Nhược, sau đó tìm được quả bom ở sau điều hòa phòng khách.
Gỡ bỏ xong, lại kiểm tra mọi góc nẻo trong chung cư, sau khi loại bỏ nguy hiểm, Lục Hoài Thâm liền bảo mấy người Trình Thư ngày đêm canh giữ nhà Kiều Huệ.
Kiều Huệ lúc ấy đau lòng quá độ, không quyết định được gì, ngày ngày tinh thần hoảng hốt, là Trình Khiếu chủ trương dành ra phòng khách cùng phòng Giang Nhược, cho ba vệ sĩ ở.
Ban đêm nam ở phòng khách, Trình Thư ở phòng Giang Nhược, ban ngày Trình Thư theo sát bảo vệ, hai vệ sĩ nam thay phiên tuần tra xung quanh.
Mặc dù lúc này nỗi oán hận của Trình Khiếu với Lục Hoài Thâm, đã đạt tới mức vô tiền khoáng hậu, nhưng Giang Nhược xảy ra chuyện, đến phiên nó gánh vác trách nhiệm chăm sóc Kiều Huệ.
Nó hết cách, không có nguồn kinh tế, việc có thể làm chỉ là bảo đảm bản thân và Kiều Huệ bình yên vô sự.
Nó cũng hiểu, Giang Nhược gặp chuyện, mục đích nhắm vào Lục Hoài Thâm, lúc này muốn tìm được chị, chủ yếu vẫn phải dựa vào cảnh sát với Lục Hoài Thâm.
Những ngày sau, Trình Khiếu cũng không đi cãi nhau với Lục Hoài Thâm, trường học còn học bù mấy ngày, nó đành dựa vào liên lạc điện thoại với Lục Hoài Thâm hoặc từ chỗ Trình Thư biết được tiến triển.
Mãi đến khi thời gian ngày ngày qua đi, Trình Khiếu cũng trải qua lặp lại quá trình rất nhiều lần thất vọng, vào lúc hi vọng xa vời, hết lần này đến lần khác nó giữ vững niềm tin, nếu chị nó đã gặp tai nạn, tương lai nó nhất định phải mạnh hơn Lục Hoài Thâm, những kẻ khiến Giang Nhược lâm vào nguy hiểm, nó sẽ không tha một người nào, kể cả nguồn gốc tai vạ bên trong là Lục Hoài Thâm.
Nếu Giang Nhược có thể bình an trở về, nó càng phải trở thành một người xuất chúng, để Giang Nhược sau này sẽ không bị ai quản chế nữa.
Về sau Lục Hoài Thâm đã đi thăm Kiều Huệ, kể tỉ mỉ tiến triển tìm kiếm Giang Nhược mấy ngày nay với Kiều Huệ.
Kiều Huệ nghe xong, chỉ nói với anh một câu: “Tìm người trước rồi nói sau đi.
Nếu nó không quay về được, nhà tôi sau này không còn quan hệ với anh.
Nếu nó có thể trở về, tôi hi vọng anh có thể phủi sạch quan hệ với nó.”
Từ đó về sau, Lục Hoài Thâm không đến nữa.
Lần này, Kiều Huệ đi ngang qua anh, liếc anh một cái thật lâu, tựa như đang nhắc nhở, lời bà ấy từng nói với anh, vẫn giữ lời.
……
Lần này gặp nhau, Giang Nhược nỗ lực tạo trạng thái tốt nhất, như kiểu cô nhập viện, thật sự đúng như lời cô nói, kiểm tra theo lệ thường mà thôi.
Giang Nhược xẹp đi, so sánh với trước lúc rời khỏi, gầy đến mức mắt thường có thể trông thấy.
Lại có lẽ là bụng cô to hơn, làm nổi bật tứ chi gầy gò.
Vương Chiêu muốn cho cô một cái ôm, lại phát hiện không biết bắt tay từ đâu, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng ôm vai cô, hôn lên mặt một cái.
“Nhớ cô chết đi được, bảo bối.” Giọng Vương Chiêu nghẹn ngào không dễ phát hiện.
Trình Khiếu không giỏi biểu đạt tình cảm, gọi một tiếng chị, rồi ở bên cạnh như đồ trang trí, nhưng ánh mắt không dời khỏi mặt Giang Nhược giây phút nào.
Mà sự kích động của Kiều Huệ hiện giờ, khó có thể hình dung bằng ngôn ngữ, tận mắt nhìn thấy Giang Nhược không tổn hại một cọng tóc, chân thật hơn rất nhiều so với nghe giọng cô trong điện thoại.
Miệng nói lặp lại hết lần này đến lần khác: “Bình an là được, bình an là được...”
Giang Nhược từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ như không có việc gì, nói chuyện phiếm cùng bọn họ, Vương Chiêu không dám hỏi những chuyện cô gặp phải trong khoảng thời gian này, bản thân cô ấy không cho rằng việc gợi lại những hồi ức không hay ngay sau khi cô vừa mới thoát khỏi khốn cảnh là một việc đúng đắn.
Còn về Kiều Huệ, bà không hỏi, là bởi vì không dám nghe.
Luôn nghĩ tương lai còn dài, quan trọng nhất là đợi Giang Nhược bình an xuất viện.
Giữa chừng Vương Chiêu nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt không tự nhiên lắm, cầm di động đi ra ngoài, được một lúc thì vào bảo mẹ cô ấy gọi về đi thăm người thân, muộn một tí sẽ đưa bố mẹ tới thăm cô.
Sau đấy chỉ còn Kiều Huệ và Trình Khiếu ở cùng, nhưng kiểu gì cũng có lúc nói hết chuyện, Giang Nhược thấy Lục Hoài Thâm chậm trễ mãi không về, cho dù xung quanh có người, cô cũng bắt đầu trở nên sốt ruột bất an.
Mở TV sợ ồn, một tí ti âm thanh TV cũng làm cô váng đầu căng não, cô gập ngón cái, móng tay cạo tới cạo lui trên ngón tay.
Qua một lát, cô thật sự không nhịn được hỏi Trình Thư: “Sao Lục Hoài Thâm vẫn chưa về?”
Kiều Huệ ở bên cạnh nghe thấy, hơi xụ mặt, liền đó lại rất bình tĩnh khôi phục trạng thái bình thường.
Không lâu sau khi Giang Nhược hỏi hướng đi của Lục Hoài Thâm, Lục Hoài Thâm đã trở lại, trong nháy mắt cơ thể và tinh thần cô đều yên lòng.
Mấy người ở chung một chỗ, Giang Nhược chưa hề ý thức được bầu không khí không ổn.
Hồi lâu, Kiều Huệ vốn không muốn nói chuyện mấy đã hỏi Lục Hoài Thâm: “Anh lúc nào cũng trông ở đây, công ty bên kia bỏ mặc được à?”
“Tạm thời không có việc gì quan trọng.” Lục Hoài Thâm nói, “Con ở đây cùng cô ấy trước.”
Kiều Huệ đảo mắt nhìn Giang Nhược, thấy trong mắt cô toàn là Lục Hoài Thâm.
Kiều Huệ liền không nói chuyện nữa, bực.
Bà ấy cực kì không muốn Giang Nhược ỷ lại quá nhiều vào Lục Hoài Thâm, bực là Lục Hoài Thâm dường như vốn không hề để tâm lời bà ấy nói.
Đến trưa, Kiều Huệ và Trình Khiếu ở lại đây ăn xong bữa trưa, Giang Nhược vốn định bảo bọn họ về trước.
Kiều Huệ hết sức kiên trì nói: “Mẹ ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì, em con lại nghỉ, mẹ ở đây tiện chăm sóc con.”
Giang Nhược không nói ra lời từ chối được.
Nhưng buổi chiều cô muốn ngủ, mà phát hiện không có Lục Hoài Thâm ở đó căn bản không ngủ được, nhắm mắt lại, trong đầu hỗn loạn, càng không yên lòng.
Dẫu cho là người thân nhất trông cô, dẫu cho cô biết hoàn cảnh hiện tại không hề nguy hiểm.
Nếu sau lưng không có ai, cô thậm chí không dám ngủ nằm nghiêng, sẽ luôn cảm thấy vào lúc lơ đãng, phía sau sẽ có thứ gì nhô ra.
Nhưng bây giờ cô bụng to, nằm ngửa thời gian lâu quá, người sẽ khó chịu, bình thường đều là tư thể nửa dựa vào giường, nhưng như vậy cô cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Giang Nhược không còn cách khác, chỉ đành xin trợ giúp của Lục Hoài Thâm, bảo anh nghĩ cách, khuyên Kiều Huệ và Trình Khiếu về nhà.
Cách của Lục Hoài Thâm là ăn ngay nói thật.
(Nhà có thằng con rể khá quá =))))
Anh gọi Kiều Huệ và Trình Khiếu ra ngoài, cho bọn họ biết, Giang Nhược hiện tại có áp lực tinh thần rất nghiêm trọng, hơn nữa nhờ bác sĩ khoa tâm thần ban nãy anh đi tìm giải thích về chứng bệnh của Giang Nhược, bác sĩ hi vọng bọn họ cố gắng hết sức thuận theo ý nguyện của bệnh nhân.
Kiều Huệ xem như đã nghe hiểu, chính là Giang Nhược bây giờ mẫn cảm với môi trường xung quanh, nhưng về mặt tinh thần lại ỷ lại rất nhiều vào mỗi mình anh thôi.
“Được, nó là con tôi, đương nhiên tôi mong nó tốt.
Chỉ cần nó có thể khỏe lên, cái gì tôi cũng đồng ý làm.” Kiều Huệ nói đến đây ngừng một chút, chợt đổi thái độ, giận dữ nói với Lục Hoài Thâm: “Nhưng còn anh, Giang Nhược hiện tại có tâm bệnh, tình huống của nó đặc thù, mới không thể rời khỏi anh.
Chờ nó khỏe lên, tôi vẫn sẽ bảo nó li hôn anh như cũ.”
Trình Khiếu im lặng, đồng ý với lời mẹ mình.
“Con tôn trọng nguyện vọng của Giang Nhược,” Lục Hoài Thâm nhìn hai người, lại nhấn mạnh, “Song cũng chỉ có nguyện vọng của cô ấy, mới có thể chi phối quyết định của con.”
Kiều Huệ cảm thấy cái người Lục Hoài Thâm này thật sự rất nực cười, cũng rất lợi hại, quả nhiên là chỉ tay năm ngón quen rồi, cả người đều tản ra khí chất tự tin đến kì lạ.
(Này mà nhỡ về sau vợ đồng ý li hôn thật chắc quê một dòng sông quá)
Kiều Huệ đối nhân xử thế luôn luôn lễ độ lại ôn hòa, lần đầu tiên cương quyết như vậy, “Anh chờ nó khỏi bệnh rồi nói tiếp mấy thứ này, những việc trước kia anh làm, trước khi mất tích Giang Nhược chuẩn bị ly hôn anh, tôi đây đều biết rõ rành rành đấy!”
Về việc Lục Hoài Thâm thu mua Giang thị, cùng cái cô minh tinh kia, bao gồm cả chuyện Giang Nhược ủy thác cho Cao Tùy soạn thỏa thuận li hôn, là Lục Giam nghe trộm từ anh nó, kể cho