Hai ngày Lục Hoài Thâm vừa mới đi, Giang Nhược không thể quen được.
Mấy tháng qua, Lục Hoài Thâm gần như một tấc cũng không rời cô, chưa bao giờ tách nhau trong thời gian dài như vậy, càng đừng nói là khác nước.
Chung sống mật thiết như thế, ở trước kia Giang Nhược nghĩ cũng không dám nghĩ đến, thậm chí sẽ cảm thấy kiểu quan hệ thân mật chẳng có chút không gian riêng tư này vô cùng kỳ quái.
Nhưng không ngờ, thế mà ngày lại ngày cô cũng tập mãi thành thói quen.
Mà nay bạn đồng hành tập mãi thành quen ấy đột nhiên không có, ban đêm bên cạnh không người, Giang Nhược lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.
Lúc sau cô tìm chiếc áo sơ mi của Lục Hoài Thâm đặt trên gối bên cạnh, lúc vào giấc ngủ nắm góc áo, tuy rằng hành động này hơi ấu trĩ, làm người ta cảm thấy ghê sợ, nhưng ngoài dự liệu của Giang Nhược, thế mà thật sự rất có hiệu quả.
Để thoát khỏi sự ỷ lại vào Lục Hoài Thâm, Giang Nhược cố gắng bớt nhắn tin hoặc trò chuyện cùng anh, cách hai ngày gọi video một lần, cho anh nhìn con.
Đâu chỉ có Giang Nhược không quen, đối với sự lãnh đạm đột ngột của Giang Nhược, ngay cả Lục Hoài Thâm cũng có phần không thích ứng.
Vốn dĩ Lục Hoài Thâm ở bên kia đã khá bận, lại chênh lệch múi giờ với cô, một ngày vừa đi vừa về vốn chẳng thể nói được mấy câu, lúc gọi video, màn hình còn cơ bản đều đối diện với Lục Chi Ngung cười ngốc nghếch, ê ê a a cũng không biết đang nói cái gì, xung quanh còn tràn ngập âm thanh nền mấy người Kiều Huệ và thím Ngô buôn chuyện.
Kỳ thật anh không nhớ nhung con trai mấy, người muốn gặp nhất thì cứ trốn sau di động không lộ mặt.
Lục Hoài Thâm có thể hiểu quyết tâm muốn làm mới bản thân của cô, nhưng cách thức này cũng thô bạo quá.
Thế là có một hôm sau khi tắt cuộc gọi video, Lục Hoài Thâm gửi một tin nhắn: Có ở đấy không? Nhìn mặt nào.
Giang Nhược khi đó đắp mặt nạ, thuận tay chụp một tấm ảnh nhìn thẳng gương phòng tắm rồi gửi đi: Xinh không? Thỏa mãn chưa?
Lục Hoài Thâm: Xinh lắm, cực kì hài lòng.
Giang Nhược: Thế thì được, em phải ngủ đây, bái bai.
Sau đó thông qua thời gian lịch sử cuộc gọi, Lục Hoài Thân phát hiện, Giang Nhược không chỉ có thể tắm cả buổi, mà ngủ còn có thể ngủ mười mấy tiếng.
Một tuần sau, Lục Hoài Thâm bảo với Giang Nhược ngày về phải hoãn lại hai ngày, Giang Nhược nhắn lại “OK”, bảo anh chú ý nghỉ ngơi ăn uống tử tế, rồi không có câu sau nữa.
Ngày hôm sau Lục Hoài Thâm hỏi cô: bây giờ em đang làm gì?
Giang Nhược tính thử chênh lệch giờ, Lục Hoài Thâm hẳn là sắp ngủ, vì thế nói: cho con bú, con bú xong chuẩn bị tắm rửa.
Khi đó giờ trong nước là bốn giờ chiều.
Chưa đến một tiếng sau, Lục Hoài Thâm bắt được người bên hồ nhân tạo sau núi, người ta đang theo ông trẻ Giang dựng cần câu cá, đầu đội mũ rộng vành, khỏi phải bàn nhàn nhã cỡ nào.
Lục Hoài Thâm tiến lên chọc nhẹ bả vai cô, Giang Nhược nghi ngờ quay đầu lại, Lục Hoài Thâm đang rũ mắt nhìn xuống cô, nửa cười không cười nói: “Còn không về tắm?”
Giang Nhược: “...” Đồ lừa đảo!
Hai người cùng trở về, trên tay Lục Hoài Thâm xách theo thùng đựng cá của Giang Nhược, hai con cá giãy đành đạch bên trong, là món thêm cho tối nay.
Giang Nhược không biết che giấu nỗi xấu hổ mình nói dối kiểu gì, chẳng lẽ muốn cô nói, cô mở miệng là nói dối, tùy tiện bịa chuyện là bởi vì không muốn bất kì lúc nào ở bất kì đâu anh cũng ngập tràn trong tâm trí cô? Liên lạc thường xuyên sẽ chỉ càng thêm nhớ mãi không quên, thật sự muốn thoát khỏi ỷ lại, chỉ có thể bắt đầu từ giảm bớt liên lạc.
Mấy ngày nay trở lại đây, Giang Nhược cho rằng cách này khả thi, cũng như thời kì đầu cai thuốc khó chịu nhất, cai khỏi sẽ ổn thôi.
Cho nên khi Lục Hoài Thâm hỏi cô: “Tại sao nói dối? Còn tưởng rằng em vụng trộm làm chuyện gì.”
Giang Nhược nói: "không phải anh muốn ngủ sao, để cho anh nghỉ ngơi sớm tí thôi.”
Lục Hoài Thâm nói: “Có thể nói thêm vài câu cũng chả sao cả."
Sau đó Giang Nhược đem lí luận mình kể trên nói cho anh nghe, kết quả quả thực sắp làm Lục Hoài Thâm tức chết mất, anh nhấn mạnh giọng hỏi lại: “Cai khỏi?”
Giang Nhược ngẫm nghĩ cẩn thận, dùng cách so sánh này hình như quả thật không ổn.
Cô vuốt vuốt cánh tay Lục Hoài Thâm nói: “Đây chỉ là so sánh.
‘Cai khỏi’ là chỉ từ bỏ tâm lý ỷ lại quá nặng, không bình thường, anh đừng liên tưởng quá mức nữa.”
Lục Hoài Thâm cho rằng kiểu ỷ lại này cũng không phải chuyện xấu, chỉ là có một điều không thể phủ nhận, vào thời điểm anh hưởng thụ sự ỷ lại này, thì đúng là đã hạn chế sự độc lập nhân cách của Giang Nhược ở một mức độ nhất định.
Anh đương nhiên hi vọng Giang Nhược có thể tốt hơn, chứ không phải hạn chế khả năng cô có được nhiều hơn.
Lục Hoài Thâm ôm cô, không nói thêm nữa.
Sau khi về, Lục Hoài Thâm xách hành lý lên tầng, lúc Giang Nhược bế Mãn Mãn đi lên, thấy anh đứng ở mép giường, trên tay xách áo sơmi cô đặt trên gối đầu.
Thoắt cái vẻ mặt Giang Nhược trở nên mất tự nhiên, cô định nhân lúc anh không chú ý mà đi xuống tầng, Lục Hoài Thâm lại phát hiện ra cô trước một bước.
Nhìn áo sơmi, rồi lại nhìn cô, nhếch mày hỏi: “Ai bảo phải cai khỏi nhở?”
Giang Nhược tức giận đi qua, nhét Mãn Mãn vào tay anh, giật áo sơmi bỏ vào máy giặt, nói mạnh miệng: “Đây là trước khi đi anh thay ra đặt trên giường, em lười giặt, nên kệ nó để ở đó.”
Lục Hoài Thâm ôm con đi theo sau cô nói: "Anh thay quần áo sẽ không ném ở trên giường, em bị OCD với bệnh sạch sẽ, không thể thấy quần áo bẩn mà thời gian dài không giặt.”
Giang Nhược dừng lại xoay người lườm anh: “Anh thì mồm mép tép nhảy rồi.”
Lục Chi Ngung dựa đầu vào vai bố, đôi mắt nhìn Giang Nhược, cười nhẹ hở ra lợi trụi lủi.
Giang Nhược khẽ hôn mặt con trai, nói với nó: “Bố thật đáng ghét phải không?”
Mãn Mãn không biết gì ngây ngô vui vẻ: “Ô, ô a.”
Giang Nhược phụ họa: “Ừ nhỉ? Mãn Mãn ngoan thật.” Sau đó bắt lấy chân nhỏ của nó hôn tới hôn lui.
Lục Hoài Thâm trông mà buồn cười, Giang Nhược thật sự rất kỳ lạ, thích ngửi mùi lòng bàn tay con trai, còn thích thơm cái chân bánh mì của nó, đặc biệt là mu bàn chân núng nính.
Không biết có phải Lục Chi Ngung đã quen Giang Nhược hôn chân nó không, nếu đổi thành Lục Hoài Thâm hôn chân nó, thì nó sẽ cau mày đá một cái.
Giang Nhược cho rằng râu của Lục Hoài Thâm khá châm chích.
Lục Hoài Thâm tỏ vẻ cái này cũng hết cách, có cạo thế nào đi nữa, cằm với má cũng sẽ không mềm mịn trơn nhẵn giống kiểu Giang Nhược được.
Buổi tối, trước khi Mãn Mãn ngủ, cả nhà ba người nằm trên giường, Lục Hoài Thâm đặt nó nằm sấp trên ngực mình chơi một lát, ngủ rồi thì bế xuống cho Kiều Huệ với thìm Ngô.
Giang Nhược tắm rửa xong lên giường trước, Quý Lan Chỉ đang nói với cô việc góp cổ phần công ty, công ty của Quý Lan Chỉ và Phương Dã đã tiến vào giai đoạn trù bị, chỉ chờ vốn khởi nghiệp thích hợp để đăng ký kinh doanh.
Giang Nhược đã quyết định góp cổ phần, nhưng rốt cuộc đầu tư số tiền bao nhiêu, cô vẫn chưa chắc chắn.
Lục Hoài Thâm tắm xong, thấy Giang Nhược nhìn chằm chằm di động ngẩn người.
Thấy Lục Hoài Thâm ra, Giang Nhược kể với anh việc đầu tư này.
Lục Hoài Thâm nói đùa: “Sao em không đầu tư công ty anh?”
Giang Nhược liếc anh: “Sao nào, anh muốn mở cửa hàng gia đình?”
Lục Hoài Thâm vuốt chân tóc còn hơi ướt, nói: “Làm cùng anh, bảo đảm em tài nguyên cuồn cuộn.”
Giang Nhược chọc chọc màn hình di động nói: “Quy mô của anh lớn quá, em ăn không tiêu đâu.” Cô lại hỏi, “Anh cảm thấy đầu tư bao nhiêu tiền thì thích hợp đây?”
Lục Hoài Thâm nghiêm túc hơn, hỏi: “Hướng đi chủ yếu của công ty là gì?”
“Đầu tư phim ảnh.”
Lục Hoài Thâm gật gật đầu, “Phương Dã có quan hệ khá rộng trong giới giải trí, làm việc chắc hẳn sẽ tương đối thuận lợi.”
Mắt Giang Nhược sáng lên: “Anh cảm thấy kiếm được? Có thể đầu tư thêm một ít?”
Lục Hoài Thâm cười: “Em có thể có bao nhiêu để đầu tư? Trứng gà đừng đặt hết ở cùng một rổ, đừng cược toàn bộ là được.
Hơn nữa hiện tại ngành này không khởi sắc, cho dù đằng sau Phương Dã có nhà họ Phạm, có mối quan hệ với tài nguyên, nhưng vẫn có rất nhiều biến cố không thể đoán trước.
Trước tiên cứ thận trọng một tí, nhé?”
“Được thôi, em nghĩ thêm đã.”
Giang Nhược bảo tiếp tục bàn với Quý Lan Chỉ, Lục Hoài Thâm ở bên cạnh giương mắt nhìn, khẽ hắng giọng, rút lấy di động của cô, nói: “Không còn sớm, đừng nói chuyện nữa, có việc gì mai lại nói.”
“Có muộn đâu, giờ mới 9 giờ.”
Lục Hoài Thâm đặt di động của cô sang bên, tiện thể tắt đèn, tìm điều khiển từ xa khép toàn bộ rèm cửa sổ lại, “Làm tí chuyện khác, xong thì cũng gần đến giờ đi ngủ thôi.”
Khi anh nói chuyện, tay đã thò sang.
Cuối thời kì mang thai đến giờ chưa từng làm chuyện đó, Giang Nhược đang tiếp nhận tín hiệu, hiển nhiên đã có chút trì trệ, mất một lúc mới hiểu được ý.
Tình đến chỗ nồng sâu, Giang Nhược bị anh hôn đến mức tâm hồn bồng bềnh, tay mảnh khảnh trườn xuống theo vai anh, tay kia lướt qua tấm lưng vạm vỡ của anh, nhưng cô đột nhiên dừng lại ngay.
Hơn nữa kêu ngừng: “Bật đèn.”
Lục Hoài Thâm hít thở nặng nề, dính lấy môi cô chưa đã thèm, hỏi: “Sao thế?”
Giang Nhược dùng sức đấm vào vai anh một cái, thở gấp nói: “Em bảo anh bật đèn!”
Lục Hoài Thâm ôm cô không nhúc nhích, Giang Nhược đẩy anh ra, tự đi mở đèn.
Lục Hoài Thâm lật người ngả xuống giường, đồng thời lúc Giang Nhược bật đèn lên, lại ôm người vào lòng, ý đồ muốn hôn tiếp, Giang Nhược linh hoạt giãy tới giãy lui trong lòng anh, nhưng không giãy ra được.
Giang Nhược giãy giụa đỏ bừng hai má, nghiêm nói: “Bớt cái trò này đi, buông ra cho em xem.”
Lục Hoài Thâm như cười như không nói: “Có chỗ nào em chưa từng thấy? Còn muốn xem thế nào?”
Giang Nhược nhìn anh không mở miệng, nhưng sắc mặt rất khó coi, rõ ràng đã hơi cáu.
Lục Hoài Thâm bấy giờ mới thỏa hiệp, buông cô ra.
Giang Nhược ôm chăn lùi ra sau một chút, nhìn ngực anh, chỗ ngực trái gần sát vai, có vết sẹo dao dài ít nhất mười cm.
Giang Nhược hít thở không thông, gắng gượng giữ giọng điệu bình tĩnh, “Lật người.”
Lục Hoài Thâm vẫn muốn lừa dối cho qua cửa, hồi lâu không chịu động đậy.
Giang Nhược nói: “Anh mà còn thế nữa là em cáu thật đấy!”
Lục Hoài Thâm biết không trốn nổi, lúc này mới làm theo lời, trở mình một cái nằm sấp luôn.
Từ bả vai đến sau eo Lục Hoài Thâm toàn là vết thương to bé đủ cả, ba vết thương dao sấp xỉ chỗ trước ngực, hai miệng vết thương khác có phần dữ tợn, miệng vết thương lúc ấy hẳn đã nghiêm trọng đến mức máu thịt lòi ra ngoài.
Song vết thương đều đã khép miệng, thịt trên vết sẹo vẫn là màu hồng nhạt.
Giang Nhược nghĩ tới vết thương trên cánh tay anh, những vết thương đó chắc là bị gây ra cùng lúc.
Hồi tưởng khi đó, anh đã nói cái gì ấy nhỉ? Kính cửa xe bị vỡ.
Giang Nhược hỏi anh: “Kính cửa xe bị vỡ, sao lại đâm vào cả cánh tay lẫn trước ngực sau lưng? Góc độ còn rất xảo quyệt.” Cô không tìm được giọng nói của mình, nói mà không giống với mình đang nói.
Lục Hoài Thâm nằm bò trên giường, gối đầu lên cánh tay không quay đầu lại, nói: “Xảy ra tai nạn xe nhẹ.”
Giang Nhược nghiêng người nằm chồng lên lưng anh, ôm lấy anh, “Anh nói thật đi, em sẽ không đau lòng cũng sẽ không tổn thương.”
Lục Hoài Thâm khẽ cười cười: “Nếu em mà thế thật, vậy khả năng sẽ đổi thành anh đau lòng mất.”
Mặt Giang Nhược dán sát lưng anh, nhiệt độ trên người anh tương đối cao, ấm áp dễ chịu, khi anh cười, cô có thể cảm nhận tần xuất cơ thể anh rung động.
“Là Lục Thậm Cảnh làm à?” Giang Nhược hỏi.
Trong đầu cô xâu chuỗi chi tiết, không khó phát hiện, trước kia vì bế cô, mang nặng mới dẫn đến miệng vết thương vỡ ra.
Cũng là cân nhắc đến cô khi ấy tâm lý yếu đuối, cảm xúc dễ mất khống chế, mới lừa cô.
Cho nên những chuyện cô bỏ lỡ, rốt cuộc còn có bao nhiêu?
Lục Hoài Thâm ừ một tiếng, nói: “Nó tưởng rằng chân nó là anh làm