Kiều Bội cất giấu bí mật này mười mấy năm, giữa chừng còn gửi vụng trộm một ít tiền qua cho Kiều Huệ.
Ở nhà họ Giang, Kiều Bội vẫn chưa được cho phép nhúng tay vào quyền kinh tế, vì không để nhà họ Giang phát hiện tài chính bất thường, cho nên số lần và số lượng tiền gửi đều không nhiều.
Về sau thông tin liên lạc dần dần tiện lợi hơn, Kiều Huệ đã chuyển nhà, Kiều Bội gián tiếp nhờ qua mấy người mới có được số di động của Kiều Huệ lúc đó.
Kiều Bội vứt bỏ con mình không từ mà biệt, thậm chí đứt liên lạc một cái là rất nhiều năm, Kiều Huệ khó có thể tha thứ cho chị mình, bà ấy cũng không thèm tí tiền dơ bẩn của Kiều Bội, bảo rằng con bà ấy nuôi được, nếu ngày trước chính chị lựa chọn vứt bỏ con trước, cũng đã quyết định cắt đứt quan hệ mẹ con với nó, vậy từ nay về sau không có việc gì thì đừng tìm con, đừng tới quấy rầy cuộc sống của nó.
Kiều Bội đã từng gửi tiền cho Kiều Huệ, bà ấy đều để trong sổ tiết kiệm, sau này đều dùng vào học phí và lớp năng khiếu của Giang Nhược.
Bí mật này giữ kín mười mấy năm sau, Kiều Bội ở nhà họ Giang có địa vị ổn định, lại theo thời đại khoa học kỹ thuật không ngừng phát triển tiến bộ, làm xét nghiệm ADN là việc rất dễ dàng.
Nhưng nguyên nhân bà ấy vẫn cứ do dự ở chỗ, nếu Giang Nhược thật sự là con của Giang Hành Chương, vậy đến lúc đó bà ấy nên giải thích thế nào với ông ấy việc ngày trước mình giấu giếm sinh con.
Giang Hành Chương lại không ngu, biết khoảng thời gian kia bà ấy đã gặp Phương Nam, theo đó mà nghĩ chắc chắn sẽ nghi ngờ bà ấy và Phương Nam từng phát sinh quan hệ.
Nếu Giang Nhược quả thật là của Giang Hành Chương, Kiều Bội hồi tưởng ngữ khí cùng thái độ của Kiều Huệ trong điện thoại, xem chừng cũng sẽ không dễ dàng đưa con cho bà ấy.
Như thế xem ra, việc bà ấy giấu giếm gia thế của mình cũng bị bại lộ.
Nói dối một làn cần vô số lời nói dối khác để rào trước đón sau, nếu không nghĩ được lý do thoái thác hoàn mỹ, Giang Khải Ứng chắc chắn sẽ nảy ra nghi ngờ mưu đồ của bà ấy đầu tiên.
Nhưng mười mấy năm qua đi, thỉnh thoảng bà ấy cũng sẽ nghĩ đứa bé kia sống ra sao, hiện giờ ý nghĩ muốn nhận nó thường xuyên hiện lên, sau nữa Kiều Bội lén lút thuê thám tử tư, bảo người đi điều tra tình trạng hiện nay của Trình Đống và Kiều Huệ, rồi đi chụp lén ảnh Giang Nhược.
Cùng ngày thám tử tư đến quê Kiều Bội đã truyền tin tức về, nói hiện tại nhà họ Trình không dễ sống, Trình Đống nợ một khoản khổng lồ, nhà họ Trình nghèo rớt mồng tơi, thành tích sơ trung của Giang Nhược vốn dĩ đứng đầu danh sách, sau đấy lại chịu ảnh hưởng biến cố gia đình, thành tích xuống dốc không phanh, miễn cưỡng mới học được trường cao trung tốt nhất vùng, thành tích cũng không tốt mấy.
Trong vài lần trò chuyện ít ỏi giữa Kiều Bội và Kiều Huệ, Kiều Huệ vẫn chưa tiết lộ khó khăn của nhà họ Trình.
Sau khi nghe kể tình hình nhà họ Trình, bà ấy càng có quyết tâm đưa Giang Nhược đi.
Vào thời điểm tan học buổi chiều, thám tử lại gửi ảnh Giang Nhược tới, đồng thời giả vờ làm người qua đường va phải Giang Nhược, rứt một sợi tóc của cô mang đi.
Kiều Bội vừa thấy dáng vẻ Giang Nhược, giống bà ấy hơn, thấp thoáng có bóng dáng Giang Hành Chương, mặc dù không rõ ràng, nhưng chắc chắn không giống Phương Nam.
Sau đó bèn bao thám tử lấy tóc về, bên này bà ấy cũng lấy tóc Giang Hành Chương, đưa đi làm kiểm tra ADN.
Chưa được mấy ngày, bà ấy đã nhận được một email nặc danh.
Người gửi là Phương Nam.
Doanh nghiệp nhà họ Phương đã chính thức tuyên bố phá sản vào mười năm trước, cả nhà di dân dời sang Philadelphia, Mĩ.
Lần này Phương Nam tìm bà ấy, vì tiền.
Email Phương Nam gửi tới có một tệp đính kèm, tất cả đều là ảnh chụp lại quá trình ông ta cùng Kiều Bội phát sinh quan hệ, trên ảnh chụp thậm chí còn có thời gian chuẩn xác, chính cái lần Kiều Bội nói chia tay Giang Hành Chương rồi bỏ nhà ra đi.
Phương Nam muốn Kiều Bội đưa cho ông ta 20 triệu, hơn nữa còn muốn Kiều Bội đưa Giang Hành Chương và con trai Giang Trạm cùng về quê nhà là thành phố Vân Trụ theo như miệng bà ấy nói, chờ tới nơi rồi, ông ta sẽ lại nói cho bà ấy bước tiếp theo phải làm thế nào.
Nếu bà ấy dám báo cảnh sát, hoặc giở trò, thì ông ta sẽ gửi những ảnh đó cho Giang Khải Ứng, đồng thời nói cho nhà họ Giang biết, bà ấy còn sinh được một con gái, vì lo không phải con của Giang Hành Chương, cho nên mới nuôi thả bên ngoài.
Kiều Bội lập tức hoảng sợ, nếu chuyện này để Giang Khải Ứng biết, bà ấy nhất định không chịu nổi, nếu đã tới thành phố Vân Trụ, rồi bà ấy lại kể thật với Giang Hành Chương, nói không chừng Giang Hành Chương sẽ tha thứ, giúp bà ấy nghĩ cách nói có thể khiến Giang Khải Ứng tin, xong việc còn có thể nhờ thế lực nhà họ Giang đòi lại Giang Nhược từ Kiều Huệ.
Thế là mới có chuyện Kiều Bội đưa theo chồng con, cả nhà tiến về phía thành phố Vân Trụ đi du lịch cộng với thăm người thân.
Hơn nữa Giang Khải Ứng cho rằng thành phố Vân Trụ là quê bà ấy, cũng sẽ không đa nghi.
Kiều Bội vốn dĩ sợ Phương Nam giở mánh khoé, muốn bảo Giang Hành Chương mang vệ sĩ, chợt nghĩ lại, lúc này không thể lộ ra bất kì dị thường nào, nếu ra ngoài du ngoạn cũng mang vệ sĩ, Giang Khải Ứng sẽ nghĩ thế nào?
Hơn nữa Phương Nam hiện nay không tiền không thế, phải dựa vào lừa gạt tiền bạc để thu lợi, hẳn cũng không cái bản lĩnh làm hại bọn họ.
Mọi thứ đã bị hủy khi Kiều Bội không hề có lòng đề phòng.
Sau khi tới thành phố Vân Trụ, bà ấy nhận được chỉ thị mới của Phương Nam, muốn bà ấy bảo Giang Hành Chương chuẩn bị sẵn 20 triệu, chi phiếu toàn bộ, tới rồi sẽ đưa cho ông ta.
Phương Nam cẩn thận, bấy giờ vẫn chưa nói với bà ấy địa chỉ giao tiền.
Kiều Bội cũng không giấu được nữa, nói thẳng tình hình thực tế, bao gồm thân thế của mình, bao gồm sự tồn tại của Giang Nhược.
May mắn chính là, bà ấy nhận được kết quả xét nghiệm ADN ngay buổi sáng hôm đó, Giang Nhược đúng là con của Giang Hành Chương.
Cụ thể sau khi Giang Hành Chương nghe được chân tướng có phản ứng gì, không ai biết, có lẽ là đúng suy đoán của Kiều Bội, bằng lòng cùng bà ấy nói dối.
Nếu không cũng sẽ không nghe theo lời Phương Nam, chuẩn bị sẵn tiền, đưa vợ con cùng tiến về huyện Khâu Nam, thành phố Vân Trụ.
Ngay từ đầu Giang Hành Chương đã cảm thấy kì lạ, bảo Kiều Bội thương lượng với Phương Nam, có thể đổi chỗ khác không.
Phương Nam không đồng ý, nói là sợ bọn họ báo cảnh sát, ông ta sẽ dễ bị bắt.
Giang Hành Chương hiểu đại khái nguyên nhân Phương Nam chọn địa điểm giao tiền ở huyện Khâu Nam, bởi vì nơi đó địa thế hẻo lánh, tiện chạy trốn, cảnh sát tuần tra cũng không thể lục soát núi, hơn nữa chi phiếu không rườm rà.
Mọi thứ này, Kiều Bội thỉnh cầu Giang Hành Chương tạm thời đừng nói cho Giang Trạm biết, bà ấy không muốn để con trai biết những lời mình nói dối.
Dẫu sao vẫn liên quan đến gút mắt tình cảm của mình, khó có thể mở miệng trước mặt con cái.
Khi cả nhà ba người khởi hành đến huyện Khâu Nam, Giang Trạm vẫn luôn cho rằng bọn họ định về thăm nhà người thân của mẹ.
Dựa theo yêu cầu của Phương Nam, 3 giờ chiều, bọn họ khởi hành từ trung tâm thành phố Vân Trụ, lúc tới khu vực thuộc huyện Khâu Nam, đã là sẩm tối.
Ngủ lại một đêm ở nội thành.
Sau bữa cơm tối, Kiều Bội quay về phòng, gọi điện thoại cho Kiều Huệ, nói muốn đón con đi, Kiều Huệ không đồng ý.
Kiều Bội lấy nhà họ Giang uy hiếp bà ấy, hoặc là chủ động trả con cho bà ta, bà ta sẽ cho nhà họ Trình một món tiền trả nợ, hoặc là đi trình tự pháp luật, bây giờ chỉ e ngay cả phí luật sư, nhà họ Trình cũng không trả nổi nhỉ?
Kiều Huệ mắng bà ta một trận, tuy Kiều Bội biết rằng làm như vậy có phần quá đáng, nhưng đứa bé trước sau vẫn là bà ta sinh, bà ta có tư cách đòi về, nếu nhà họ Trình không có sức nuôi nấng nó, cần gì phải bắt đứa bé ở lại nhà họ Trình chịu khổ nữa.
Kiều Huệ mắng bà ta là đồ vong ân bội nghĩa không có lương tâm, trừ phi Giang Nhược tự nguyện, nếu không bà ấy tán gia bại sản cũng phải tranh tiếp với bà ta.
Tự nguyện?
Kiều Bội cười, sao Giang Nhược có thể tự nguyện chứ?
Ban đêm, thành phố Vân Trụ đổ mưa nhẹ, ngày hôm sau trời vừa sáng, cả nhà ba người liền xuất phát lên núi.
Nửa đường, đường núi khúc khuỷu gập ghềnh, một chiếc xe hàng đi đối diện vì mất phanh, lại không tránh được, hai xe va chạm nhau lao ra khỏi hộ lan rơi xuống núi.
Sau khi xe tải rơi xuống đè lên xe con, chiếc xe con mà ba người nhà họ Giang đang ngồi gần như vỡ nát, Giang Hành Chương và Giang Trạm tử vong ngay tại chỗ.
Kiều Bội vì ngồi ở ghế sau, kéo dài hơi tàn được một thời gian, sau khi đã trải qua sự tuyệt vọng không thể kêu cứu giữa rừng núi ngút ngàn không người sinh sống, dùng sức lực cuối cùng tìm được cuộc gọi gần nhất, cũng chính là số điện thoại của trung tâm giám định, bảo bọn họ gửi giám định ADN cho Giang Khải Ứng.
Tín hiệu trong núi đứt quãng, người nhận điện thoại của Kiều Bội chỉ nghe được một số từ ngữ mấu chốt, sau đó mất tín hiệu tắt máy luôn.
Mấy tiếng sau, mặt trời phá tầng mây, sương mù tan, có người đi qua đường núi phát hiện ba người nhà họ Giang mới báo cảnh sát.
Sau sự cố, hòm thư điện tử của Kiều Bội nhiễm virus,