Vẻ mặt Lục Hoài Thâm hơi mất tập trung kèm theo giọng mũi hờ hững hừ nhẹ, mặt không đổi sắc hỏi lại: "Ông muốn nói gì?"
Lục Chung Nam chẳng quan tâm thái độ chẳng để ý chuyện gì của thằng cháu, giọng nói điềm đạm cùng ánh mắt sắc bén kiên định: "Trước khi li hôn, anh khống chế chuyện này chút đi, đừng để Giang Nhược xuất hiện trong tầm mắt công chúng."
Bỗng nhiên Lục Hoài Thâm nhếch lông mày, như cười như không: "Li hôn?"
Tay Lục Chung Nam cầm chén trà ngừng lại, chén nâng lên bên môi lại hạ xuống, ông ta nhìn chăm chăm Lục Hoài Thâm, sau chốc lát hỏi: "Anh có vấn đề gì? Không li hôn, lẽ nào sống cả đời với con bé đó?"
Nói xong hừ một tiếng giống như có vẻ xem trọng nhưng cũng lại có vẻ coi nhẹ, chậm rãi nói tiếp: "Ông cho rằng, anh vẫn luôn đợi li hôn với Giang Nhược, một lòng một dạ muốn cưới Giang Chu Mạn, chẳng lẽ ông nghĩ nhầm à?"
Lục Hoài Thâm cũng nhìn ông, ánh mắt nhàn tản, nhưng chưa lên tiếng.
Lục Chung Nam do dự cân nhắc thêm một chút, đặt chén trà xuống, nghĩ về chuyện quá khứ nói: "Ban đầu, chuyện của anh và Giang Nhược sở dĩ ông không phản đối là vì lúc đó dưới gối Giang Khải Ứng chỉ có độc một đứa cháu gái kế tục thế thôi, đợi sau khi ông ta về trời, anh đem Giang thị nhập vào Bác Lục là chuyện dễ như trở bàn tay.
Kết quả này chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh, ông cũng hi vọng thấy được chuyện đó thành sự thật, có điều hiện tại ấy à, chỉ có thể nói khó mà dự liệu trước đời người thịnh suy."
Lục Chung Nam dựa vào sô pha, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Lục Hoài Thâm: "Phía trên Giang Chu Mạn còn có hai người đàn ông dã tâm bừng bừng, muốn sáp nhập Giang thị tuy rằng không có nhiều khả năng nhưng những chỗ có thể giúp anh thì rất nhiều.
Chuyện này lẽ nào anh còn cần suy tính sao?"
Ông lão nói một đống, chẳng qua là than phiền anh xử lí Giang Nhược không đủ quyết đoán, hi vọng anh nhanh chóng li hôn, cưới người nên cưới.
Phản ứng của Lục Hoài Thâm không chỉ hời hợt mà đến cách trả lời cũng khiến người ta nổi điên, "Cháu sẽ giải quyết."
Trong mối quan hệ ông cháu bao nhiêu năm trở lại đây, thường rất khó nói được một câu tử tế với nhau.
"Anh giải quyết?" Lục Chung Nam bốc hỏa nói: "Lâu thế rồi, chẳng có tiến triển gì, một con bé tay không tấc sắt, nó có thể lật trời chắc? Đêm dài lắm mộng có hiểu không? Điểm này anh nên học hỏi bố anh nhiều vào."
Lục Hoài Thâm đột nhiên nâng mí mắt, ánh mắt tỏ vẻ không hề bận tâm, "Học bố cháu làm thế nào sau khi nhà ông ngoại cháu phá sản, lập tức li hôn với mẹ cháu cưới người phụ nữ khác à?" Anh nói xong, dừng một lát cười cười: "Nói ra thì lịch sử chung quy vẫn giống nhau đến kinh người."
"Cũng hết cách, anh muốn đứng trên đỉnh kim tự tháp thì buộc phải đưa ra lựa chọn." Lục Chung Nam nói như thể đó là lẽ đương nhiên, "Bố anh chỉ là đưa ra quyết định đúng đắn thôi.
Nếu như không giải quyết dứt khoát, ngày nào đó không thể khống chế được nữa, nếu còn sinh ra một đứa trẻ, nó sẽ lại rơi vào kết cục giống anh thời thơ ấu."
Lục Chung Nam chần chừ, cho anh thời gian suy xét, nhưng thấy sắc mặt anh không sai khác gì, lại tiếp tục nói: "Chẳng nhẽ anh mong con trai anh giẫm lên vết xe đổ của mình, cam chịu theo mẹ sống lang thang nay đây mai đó?"
Lục Hoài Thâm hờ hững sửa lời ông ta: "Hồi đó đi theo mẹ cháu, cháu vốn không hề cảm thấy phải cam chịu gì."
Lục Chung Nam cúi đầu cười không nói.
"Mẹ anh là người bản tính kiên cường, Giang Nhược này, ông thấy cũng gần giống vậy." Đánh rắn phải đánh dập đầu, Lục Chung Nam nói thẳng thừng: "Tự anh nghĩ cho cẩn thận, nếu không ra tay được, ông có thể dàn xếp thay anh."
"Chuyện nhỏ, không cần phiền đến ông." Vẻ mặt Lục Hoài Thâm thờ ơ, nhếch môi, "Không có việc gì thì đi trước đây."
Lục Chung Nam ừ một tiếng.
Lục Hoài Thâm đứng dậy, vừa quay người liền đổi sắc mặt, dần nhuốm lên sự phẫn nộ, giống như đã ẩn nhẫn rất lâu tức thì bùng phát.
Vừa kéo cửa ra, Lục Tinh Diệp không kịp trốn đi bị khuôn mặt như bão táp ập tới giật nảy mình.
Lục Hoài Thâm để tay sau lưng đóng cửa, Lục Tinh Diệp cười gượng gạo: "Tôi đến tìm bố, cậu nói gì với ông ấy thế?"
Lục Hoài Thâm lạnh nhạt nhìn chằm chặp cô ta, mặt mày lộ rõ cơn thịnh nộ ngút trời, đôi mắt ấy phản chiếu sự giận dữ, trầm giọng lạnh lẽo: "Cút xa một tí, biết chưa?"
Sáu chữ, ngắn gọn đanh thép.
Lục Tinh Diệp đã sợ đến nhũn chân.
Đợi Lục Hoài Thâm đi rồi, lại đoán chắc chắn cậu ta chịu ấm ức ở chỗ bố, đáng đời, trong khoảnh khắc liền cảm thấy hả giận ngay.
Sau khi rời nhà họ Lục, Lục Hoài Thâm đi thẳng về nhà.
Thím Ngô trước đó được thông báo anh muốn về nhà ăn cơm, bèn ở lại chuẩn bị bữa tối.
Lúc Lục Hoài Thâm vào nhà thay giày, vừa kéo tủ ra nhìn thấy mấy đôi giày nữ, màu sắc bắt mắt, kiểu dáng trẻ trung.
Đôi môi mỏng của anh mím chặt, đóng cửa tủ phanh một cái, đi vào phòng khách, nói với thím Ngô: "Thím đem vứt hết mấy cái đôi giày trong tủ kia cho cháu."
Thím Ngô đã bắt đầu bày biện thức ăn từ khi nghe tiếng dừng xe mở cửa, đúng lúc vừa bày biện xong xuôi, đột ngột nghe giọng cáu bẳn, lời nói ẩn ý, vô thức nhận lời, sau đó mời Lục Hoài Thâm vào ăn tối.
Tiếp đó thím Ngô lau tay, tìm ngăn giày to nhất rồi kéo mở cánh tủ, vừa nhìn đã thấy mấy đôi giày nữ, một đôi cao gót mũi nhọn bằng nhung màu nâu cam, một đôi cao gót da bóng màu đen, còn có một đôi giày đế bằng màu nude.
Bà cầm ra, vừa nhìn mấy chữ cái in trong giày đã thốt lên "Ôi chao".
Con gái bà thích mua giày, mấy tên thương hiệu này bà cũng ấn tượng lờ mờ, chỉ biết là không rẻ.
Lục phu nhân bây giờ đang ở vào tình cảnh thế nào chứ, từ những cuộc nói chuyện của tiên sinh và phu nhân, bà có thể nghe ra ít nhiều, giày này ước chừng là mua từ trước, ngộ nhỡ có trường hợp nào cần dùng đến thì sao, đồ đắt thế này, đem vứt của người khác có phải là không thỏa đáng lắm không?
Lại nói, cũng không thấy được tiên sinh sẽ có lòng tốt đến thế, biết ghi nhớ mà đền lại cho người ta.
Thím Ngô ngẫm nghĩ rồi uyển chuyển khuyên nhủ: "Không phải phu nhân đang tìm việc sao, mấy đôi giày này đều hợp với trang phục công sở, nói không chừng để ở đây là để chuẩn bị dùng lúc đi làm, vứt đi thế này có phải là không hay lắm?"
Lục Hoài Thâm cúi đầu ăn cơm, cũng chẳng ngước đầu lên, thái độ cứng rắn: "Cháu bảo vứt thì cứ vứt đi."
Thím Ngô: "Haizz, đợi tí nữa tôi về sẽ mang bỏ ra ngoài vậy."
Lục Hoài Thâm ăn xong bữa liền lên tầng.
Thím Ngô rửa hết bát đũa cũng chuẩn bị ra về, nghe thấy trên tầng có tiếng mở cửa, ngẩng đầu nói: "Lục tiên sinh, tôi về nhà trước đây.
À đúng rồi, chuyện giày dép tôi sợ quên mất nên mới nãy đã đem ra ngoài rồi."
Lục Hoài Thâm đứng ở hành lang tầng hai, nhìn bà một lát, nói: "Vâng." Sau đó lại quay người về phòng ngủ.
Tối thứ bảy, tiệc sinh nhật đầu tiên của Giang Vị Minh sau khi thượng vị, được tổ chức phung phí trong phòng tiệc tầng cao nhất ở khách sạn DS.
Lựa