Trình Khiếu hỏi hết câu, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Giang Nhược nhìn Trình Khiếu, môi mấp máy, cuối cùng chỉ nghẹn họng trân trối, cô không có gì để cãi bởi ngay cả chính cô cũng ngớ người.
Một câu nói của Trình Khiếu đã khai sáng cô, trước mặt Lục Hoài Thâm, cô nhiều lần nhắc nhở thằng bé cũng nhắc nhở chính mình rằng những việc anh từng làm khiến người ta không thể dung thứ biết nhường nào, anh với cô chỉ có thể như nước với lửa.
Nhưng trước mặt người khác, cô lại bảo vệ anh, loại hành vi thiên về bản năng ấy càng khiến cô cảm thấy muốn độn thổ cho xong.
Vậy mà cô còn tỏ ra bất bình thay Lục Hoài Thâm sao?.
Truyện Linh Dị
Giang Nhược đưa tay che mặt.
Không phải, chẳng qua cô chỉ nói ra sự thực mà thôi.
Bất kể nhà họ Lục hay nhà họ Giang, ai ai cũng hi vọng được đứng trên đỉnh kim tự tháp, khao khát có được quyền thế, địa vị và tiền bạc, càng là gia đình lớn và giàu có, huyết thống tình thân càng bạc nhược, anh em họ hàng xích mích xem ra sớm đã trở thành lẽ thường.
Ở bữa tiệc gia đình họ Lục đêm đó, cô tận mắt chứng kiến các vị cô dì chú bác của Lục Hoài Thâm nhắm vào anh như thế nào, chỉ vì cô là vợ anh nên cũng không may mắn thoát khỏi chuyện đó.
Cả gia tộc ngập trong bầu không khí lục đục đấu đá nhau, anh không tính kế người khác thì người ta cũng đã sớm lén lút chĩa mũi súng sau lưng anh rồi, không sống thì chết, ai có thể được lựa chọn đây?
Tim Giang Nhược đập thình thịch, tần số bất ổn đó làm cô bó tay hết cách, chỉ có thể giả vờ làm ra vẻ trầm tĩnh tự bào chữa, "Đối xử với chị ra sao là một chuyện, những điều em nói là chuyện khác, trong gia đình kiểu ấy, không phải anh cứ đối xử thân thiện với người ta thì sẽ có tác dụng, cũng giống chị ở nhà họ Giang đấy.
Em đừng vơ đũa cả nắm."
"Em vớ đũa cả nắm à?" Trình Khiếu nhỏ giọng hỏi ngược lại, ngừng một chút nhìn Giang Nhược, nói lanh lảnh: "Rõ ràng chị không nhìn được người khác nói anh ta không tốt, chị, chị đang thiên vị anh ta."
"Chị không có!" Giang Nhược không nhịn được nâng cao âm lượng.
Dường như thế có thể khiến những lời bản thân nói ra có thêm trọng lượng, có thể khiến người khác tin phục cũng càng khiến chính mình tin phục hơn.Nhưng không phải cứ lớn giọng là có lí, thông thường muốn dùng âm lượng để áp đảo đối phương đều là hành vi xuất phát tự việc không đủ sức mạnh.
Giang Nhược nhắm mắt, giơ tay cắt đứt cuộc tranh luận không có hồi kết, "Được rồi, em đừng chuyển chủ đề, hiện tại chúng ta đang nói đến chuyện của em, đúng chưa?"
Trình Khiếu xị mặt, nói: "Chị mới đang chuyển chủ đề."
"Em..." Giang Nhược nhăn mày.
Trình Khiếu: "Vậy quay về vấn đề đầu tiên nhất, em thực sự không có bất kì chuyện gì, tuổi trẻ, khó tránh kích động, chị cứ nghĩ thế là được, sau này em sẽ tận lực khống chế bản thân.
Nhưng nếu vì vậy mà cố tình xa lánh Lục Giam thì em không làm đâu, lúc chị đi học mà thầy cô hoặc phụ huynh nói với chị, ai đó có quan hệ thân thiết với chị là người không tốt gì gì đó, bảo chị đừng chơi với chị ấy nữa, chị đồng ý không?"
Giang Nhược có chút kinh ngạc vô cùng.
Bản thân cũng từng trải qua thời thiếu niên, đã từng vì những lời nói tương tự của giáo viên mà cảm thấy phản cảm, từng âm thầm lập chí quyết không trở thành người như thế.
Song năm tháng đổi dời, cũng không thể tránh nhuốm mình bởi những thói xấu chỉ trích người khác vì bản thân, hơn nữa trong lòng còn đặt cho nó cái danh xưng mĩ miều là chân lí được gặt hái qua quá trình trưởng thành.
Cô nhìn Trình Khiếu, đuối lí.
Trình Khiếu thấy vậy, trầm ngâm chốc lát, trịnh trọng nói với cô: "Tự chị nghĩ lại cẩn thận xem."
Giang Nhược: "Chị..."
Rõ ràng muốn dựa vào thân phận bình đẳng để trò chuyện xem nó vì sao gần đây thường xuyên có vấn đề, thế nhưng biến thành mình bị giáo huấn, vậy mà trong lòng còn thấy Trình Khiếu nói không sai.
Quả nhiên bản thân không thích hợp làm phụ huynh bởi vì logic không đủ hùng hồn, dễ dàng bị trẻ con thuyết phục, cuối cùng bị trở giáo, thành ra đứng cùng một chiến hào với nó.
Cũng không biết là tốt hay xấu.
Đổi lại là Lục Hoài Thâm, sợ rằng không tránh được việc lấy tư thế uy nghiêm của người từng trải mà đưa ra từng vấn đề một, lại thêm một trận dạy dỗ.
Bởi anh lăn lộn đến ngày hôm nay, kinh nghiệm chính là sức mạnh.
Bỗng Giang Nhược hoàn hồn, phát hiện đến cả chuyện này mình cũng nghĩ tới người đó, nhìn về Trình Khiếu, càng cảm thấy chột dạ, dăm câu ba điều đẩy thằng bé ra chỗ khác, chán chường bước ra ngoài.
Trước khi ngủ, chuẩn bị xong xuôi quần áo ngày mai, đặt đồng hồ báo thức, bụng dưới truyền đến cơn khó chịu nhè nhẹ làm cô lại nghĩ đến sự buông thả đêm qua.
Trước mắt, Lục Hoài Thâm có muốn dựa vào lí do sống li thân để kiện li hôn cũng là điều không thể nào, mặc dù cái giá phải trả từng bị cô liệt vào hàng tồi tệ nhất trong các đối sách.
Tốt xấu gì bây giờ đã có thể yên dạ yên lòng, không cần đi đến đó nữa.......
Lục Hoài Thâm về tới nhà, lúc thay giày ở huyền quan, nhìn tủ giày kia chăm chú, bỗng phát hiện hình như đâu đó có gì sai sai.
Khi đi lên tầng thấy cửa phòng cho khách đóng chặt mới phát hiện ra không đúng ở chỗ nào.......()
Tối qua Giang Nhược đã làm xong bữa trưa nay, buổi trưa dì bỏ đồ ăn vào lò vi sóng làm nóng là có thể ăn được.
Ban đầu trước khi xuất viện, Giang Nhược đề xuất muốn tìm một dì giúp việc, ban ngày ở nhà coi sóc, đến tối thì rời đi nhưng nói thế nào Kiều Huệ cũng không đồng ý, nói không thích trong nhà có người lạ đi qua đi lại, bản thân lại không phải bại liệt, ở bệnh viện lâu thế, những chỗ cần khỏe cũng đã khỏe gần hết, chỉ cần thời gian để luyện tập, việc tự mình hâm nóng cơm canh vẫn có thể được.
Giang Nhược không yên tâm lắm mà Kiều Huệ vẫn kiên trì không đồng ý, nói cả đời mình đều làm việc, đâu thể quen được người khác hầu hạ? Bảo bà cả ngày hết nằm lại ngồi, không có lợi cho việc hồi phục thân thể.
Giang Nhược thật là hết đường biện bạch.Trước khi rời nhà, năm lần bảy lượt dặn dò bà nhất định phải mang điện thoại liền tay, có việc gì lập tức gọi điện thoại cho cô.
Sau khi Kiều Huệ móc điện thoại trong túi đồ bộ ở nhà cho Giang Nhược xem, cô mới yên tâm đi làm.
Ngày đầu tiên đến công ty, không phải Giang Nhược không thấp thỏm.
Tòa nhà tập đoàn DS ở Thành Đông, đi làm giờ cao điểm, Giang Nhược từ khu trung tâm thành phố sang, gọi xe rất dễ bị tắc đường, vì lộ trình xe khá dài nên ngồi tàu điện ngầm đến trạm rồi gọi xe sẽ tiết kiệm thời gian nhất.
Giang Nhược vừa kịp quẹt thẻ vào công ty, đến phòng nhân sự trước, sau khi nhân viên bên đó thấy tư liệu của cô thì bảo đợi một chút.
Giang Nhược chờ một lát, đối phương mời đến một vị lãnh đạo nam có tiếng nói của phòng nhân sự, bảo đây là