Một người một chó đứng dưới mái hiên mưa như trút nước nhìn theo đèn đuôi xe biến mất khỏi tầm nhìn.
Mái hiên nhỏ giọt nước trên tán ô, bắn tung tóe thành những bọt nước, âm thanh đinh tai nhức óc, át cả tiếng Rozy sủa.
Giang Nhược ngồi trên xe, cần gạt nước hoạt động liên tục, thời tiết không tốt, trên núi sương mù giăng càng nhanh càng dày, tầm nhìn trên đường quá hẹp, tài xế không thể không giảm tốc độ lái xe thật chậm, trước kính chắn gió nhanh chóng bị đọng một lớp hơi nước, mở điều hòa cũng chẳng có chút tác dụng nào, đi được một đoạn lại phải tấp vào lề đường để lau.
Giang Nhược chẳng mảy may quan tâm tới bên ngoài, cứ luôn vùi đầu, bên tai là âm thanh gầm gào của gió xen lẫn tiếng mưa, khi tốc độ xe khá chậm, nghe có vẻ như tiếng khóc thét vọng lại từ nơi xa.
Đôi mắt dần dần khô khóc, vết ẩm ướt còn đọng lại trên viền mắt cũng không thấy bóng dáng đâu, cô thất thần nhìn chăm chú ghế trước mặt, cảm nhận sự chua xót trong lồng ngực phình chướng tan tác khắp nơi, lan đến tận cổ tay, đầu ngón tay cũng có một loại cảm giác mỏi rã rời không nói thành lời.
Xe bỗng từ từ dừng lại, chú Lưu quay đầu nói với Giang Nhược: "Thiếu phu nhân, cơn mưa này càng ngày càng to, tôi không dám vừa lau kính vừa đi, chỉ đành phải dừng để lau rồi mới đi tiếp."
Giang Nhược chẳng nghe rõ chú ấy nói gì, chỉ vô thức vâng môt tiếng.
Chú Lưu sốt ruột lau kính chắn gió, lòng lo lắng vô cùng, trận mưa này cộng thêm đường núi, quá khó lái xe, bầu trời y như nứt toạc một miếng điên cuồng trút xuống trận hồng thủy.
Với lại ở chỗ lối ra đường núi có một đoạn nhỏ đang thi công, đường bị đào gồ ghề, lại nhiều bùn, không dễ đi, cũng chẳng biết có ngập nước không, gầm xe không cao, càng không biết có qua được không đây...!
Giang Nhược tì trán lên cửa xe, xúc cảm ẩm ướt lạnh buốt, men theo trán lan dần đến mang tay và da đầu, toàn thân dấy lên từng lớp lại từng lớp da gà.
Tài xế đang chuẩn bị khởi động xe lần nữa, phía trước có một chiếc xe đang bật đèn pha đi ngược chiều tới, ông thận trọng hơn, định nhường đối phương qua trước.
Chiếc Land Rover màu trắng dừng lại bên cạnh bọn họ, chú Lưu hạ kính xe xuống đôi chút, đối phương cũng chỉ hạ một khe nhỏ, nói với ông ấy: "Các anh định xuống núi hả?"
"Đúng vậy, chỗ đường ra có ngập nước không?"
"Đang muốn nói chuyện này cho anh đấy, xe anh thế kia phỏng chừng không qua được đâu."
Chú Lưu hơi sốt sắng: "Nhưng tôi phải chở khách đây."
"Đợi tí nữa anh thử phóng qua xem có được không, không qua được thì quay về thôi, hoặc là nhân lúc này dẹp đường hồi phủ luôn."
Tiếng mưa giông gió giật quá lớn, hai người hầu như đều phải gào lên mới có thể khiến đối phương nghe thấy.
Sau khi người kia tốt bụng nhắc nhớ thì lái xe lên núi, chú Lưu không biết cụ thể lúc nãy trên nhà xảy ra chuyện gì, nhưng nghe người làm trong bếp bảo cãi nhau to, là ông cụ muốn đuổi người.
Bây giờ ông ấy cũng không dám đưa người quay về, chỉ đành miễn cưỡng tiếp tục lái xe.
Vừa khởi động thì ông ấy nghe thấy tiếng rung ù ù, hẳn là từ ghế sau, nhưng ông nhìn vào gương chiếu hậu thấy Giang Nhược mở mắt dựa vào cửa sổ thất thần, không bị ảnh hưởng chút nào bởi cuộc đối thoại kiểu gào thét vừa rồi của bọn họ.
"Thiếu phu nhân, hình như điện thoại của cô đang reo." Chú Lưu nhắc nhở.
Giang Nhược hoàn hồn, mở túi xách đặt bên cạnh, nhìn thấy màn hình điện thoại đang sáng hiển thị cuộc gọi của Trình Khiếu.
Giang Nhược trượt màn hình nhận máy, "...!Alo." Lên tiếng bằng giọng khản đặc không còn giống bình thường, Giang Nhược hắng giọng, lại hỏi: "Trình Khiếu, sao thế?"
Trình Khiếu giận đùng đùng hỏi: "Chị ở đâu?"
"Đang trên đường về, một lúc nữa là tới rồi." Giang Nhược nói hời hợt.
Chú Lưu nhìn thời tiết, lòng tự nhủ một lúc có khi chẳng về kịp, thời tiết thế này thường xuyên xảy ra sự cố giao thông, không chừng còn gặp phải tắc đường ấy chứ.
Trình Khiếu nói: "Mưa bão thế, bọn họ để chị quay về sao? Chị về kiểu gì?"
Giang Nhược không biết từ đâu mà thằng bé biết đường đi nước bước của mình, rõ ràng cô bảo nó mình phải tăng ca một lúc, cũng lười nghĩ xem rốt cuộc ra sao, chẳng giải thích thêm, chỉ nói: "Chị đang trên xe, tài xế nhà họ Lục lái xe đưa chị về."
Giọng Trình Khiếu cuống cả lên, nhìn nước mưa bên ngoài cửa sổ chảy dọc xuống theo kính thủy tinh, mơ hồ đến mức chẳng nhìn rõ thứ gì, mưa dây bão giật tựa có người bên ngoài liều mạng đập vào kính, "Mưa to vậy cũng không biết đợi nó ngớt tí đã."
Giang Nhược gượng cười, nói: "Không sao, lẽ nào mưa to thì không ra đường à? Cần gì ngạc nhiên thế.
Chị tắt đây, đừng khóa cửa, lúc nữa là về rồi."
Giang Nhược đặt điện thoại vào túi xách, khóa khóa từ rồi để sang bên, tiếp tục nhìn chăm chú màn mưa ngoài xe.
......!
Bên phía nhà họ Lục, phòng khách đèn đuốc sáng bừng, sau khi Giang Nhược rời đi không lâu, có người gợi ra chủ đề khác, rất nhanh lại trò chuyện náo nhiệt vang trời một lần nữa.
Các vị chú thím nhà họ Lục và Lục Tinh Diệp giống nhau, có khoảnh khắc nào đó thương xót Giang Nhược nhưng đó chỉ là sự đồng cảm nhỏ nhặt không đáng kể, nhanh chóng bị những toan tính thế chỗ, xem xét thời thế, mưu sinh mưu lợi mới là việc bọn họ cần làm.
Lục Gia Lạc ủ dột không vui, cơm chưa ăn hết đã dẫn chó của nó ra ngồi trên thảm ngoài phòng khách vừa xem phim vừa ăn khoai tây chiên, cách bức tường nó mở tiếng ti vi thật to cho át tiếng người bên kia.
Lục Giam bị tịch thu điện thoại cũng đi ra, vò vò đầu con bé, ngồi xuống cạnh đó: "Mày giảm cân à?"
Lục Gia Lạc phớt lạnh: "Ừ."
"Sắp gầy như que củi khô rồi," Lục Giam biết vì cái gì mà nó bỏ cơm, ngừng một lát nói: "Anh nhìn mấy người đó cũng chẳng thấy ngon miệng."
Lục Gia Lạc nghĩ ngợi, nhìn sang Lục Giam nói: "Về sau anh sẽ trở thành một trong số họ, em cũng thế."
"Cái đó thì chưa chắc." Lục Giam lạnh nhạt nói chắc như đinh đóng cột, thằng bé nhặt bóng của Rozy lên đập vào tường, quả bóng kia bật ngược trở ra, Rozy mừng rơn chạy đuổi theo nó.
Lục Gia Lạc gối lên đầu gối mình: "Anh không thấy chị dâu cả rất đáng thương sao? Anh cả không yêu chị ấy còn nói đỡ cho người phụ nữ khác ngay trước mặt.
Nếu sau này chồng em đối xử với em như thế, e rằng em không chịu được từ lâu rồi, chị ấy còn có thể cười như vậy, lúc cuối cùng thấy chị ấy