Giang Nhược cũng tức đến mức sắp mất đi lí trí, thời điểm bóp cổ anh thấy mặt anh biến sắc, cô trút hận xong bèn nhanh chóng thu tay về, quay sang túm cổ áo anh.
Lục Hoài Thâm đi định xử cô cho ra trò nhưng còn chưa ra tay, vẻ hận thù như muốn đồng quy vu tận trên gương mặt Giang Nhược mới đây đã bị nụ cười thay thế trong nháy mắt, làm người ta có ảo giác vừa rồi chẳng qua cô chỉ làm một động tác giả.
Lục Hoài Thâm cau mày trừng mắt nhìn cô, tay vẫn nắm vòng eo ấy.
Chều cao và vóc dáng của hai người vẫn tồn tại sự khác biệt nhất định, trong số nữ giới, Giang Nhược không tính là thấp, cũng cao khoảng 167, 168 cm nhưng trước mặt Lục Hoài Thâm lại trở nên mảnh mai nhỏ nhắn.
Giang Nhược kiễng chân, ngửa đầu, mỉm cười hời hợt nhìn anh, bảy phần giả dối, ba phần cợt nhả thờ ơ, nói chung là chẳng có một xu nào là thật lòng, "Lẽ nào lời tôi nói tối qua khiến anh sinh ra hiểu lầm gì đó? Anh được cái tốt mã cộng thêm công phu trên giường không tệ, làm người ta yêu thích không phải hợp tình hợp lí à? Giang Chu Mạn cũng thích anh đấy thôi, nếu không cũng chẳng hết sức mình loại bỏ tôi để làm Lục phu nhân, anh đi mà bảo chị ta anh không li hôn tôi với tôi nữa, anh vẫn nuôi chị ta, bảo chị ta làm tình nhân cho anh, xem xem chị ta có bằng lòng không hả?"
Thừa nhận có cảm giác với một người vốn không phải là chuyện gì đáng xấu hổ nhưng người đó là Lục Hoài Thâm, nhà họ Giang biến thành tình trạng hiện giờ không thoát được có liên quan đến anh ấy.
Cho nên Giang Nhược thấy nhục nhã.
Nói ra thế này, sắc mặt Lục Hoài Thâm có vẻ hòa hoãn hơn nhưng càng thêm âm trầm như nước.
Giang Nhược cười giễu một tiếng, thu lại vẻ tươi tắn, đẩy anh ra một cái, dùng ánh mắt xa cách nhìn anh, "Chỉ là anh thấy tôi hai bàn tay trắng dễ chèn ép thôi chứ nói cái gì mà li hôn hay không vẫn nuôi tôi, anh cũng có khác gì đám đàn ông lăng nhăng bốn phương tám hướng nuôi phụ nữ bên ngoài đâu.
Phụ nữ thích anh nhiều thế, anh đều nuôi hết à, dù sao anh cũng lắm tiền nhiều của, khí chất bất phàm nhỉ, đi mà nuôi lấy 8 cô 10 cô, một tuần sáu ngày mỗi ngày một vị không trùng lặp, thừa ra một ngày tất cả còn có thể cùng nhau tới bến luôn."
Giang Nhược càng nói càng không nhịn được căm phẫn, ra sức muốn cứu vãn bàn thua, điên cuồng sỉ nhục Lục Hoài Thâm, muốn bắt anh nghĩ về những chuyện đã qua, buộc anh phải nhớ bản thân anh chẳng phải là mặt hàng tót đẹp gì, cũng nên vì đều đó mà cảm thấy nhục nhã, để cô dễ thoát khỏi sự chán chường từ trong sự vùng vẫy bất lực này, trận cờ ấy không nên chỉ có mình cô giống như kẻ cùng đường hèn mọn.
Hiển nhiên, Lục Hoài Thâm bị lời cô nói chọc tức, sắc mặt xám ngoét, nhìn cô chằm chằm cực hung dữ, Giang Nhược nhìn tình hình liền nghĩ, e rằng anh sẽ bắt cô phải nói lại lần nữa, cô hạ quyết tâm rồi, mặc kệ hậu quả ra sao, nói thì nói thôi, còn phải học theo khí thế của anh dạy dỗ người khác đến mức máu chó đầy đầu, dù gì cũng đã sớm không nể mặt nhau vô số lần rồi.
Mâu thuẫn vĩnh viễn vẫn ở đó chưa từng biến mất, lời từng nói việc từng làm gây tổn thương người kia đã có nhiều vô kể, chắp vá đến mấy cũng chỉ có thể tạm kéo dài chờ đến ngày ngọc nát đá tan.
Mà Lục Hoài Thâm bỗng tiến lên trước xiết chặt cổ cô, vây hãm cả người bằng sức lực không chỉ giống như cách cô khoa chân mua tay với anh ban nãy, anh mắt u ám mang theo sự tàn nhẫn toát ra khắp toàn thân, như kiểu muốn bóp chết cô một lần, "Ở trước mặt tôi, người không biêt tốt xấu nếu cô dám xưng số hai thì không ai dám xưng số một."
Cổ họng Giang Nhược nghẹt thở, cơ thể khó chịu và trái tim rã rời cùng lúc hỗn tạp, "Anh bóp chết tôi luôn cho xong, chết quách đi cho đỡ muồn phiền."
Lục Hoài Thâm cắn răng nói: "Thiếu đòn thế này, đâu thể dễ dàng để cô chết như vậy được."
Giang Nhược còn chưa phản ứng kịp câu nói này đã bị anh vòng tay ôm lấy eo bế bổng lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng kẹp người cô vào khuỷu tay, đơn giản như thể ôm một tấm ván lướt sóng.
Hơn nửa người Giang Nhược treo lơ lửng giữa trời, động một cái liền mất cân bằng, chỉ có thể dùng chân quắp lấy người anh, bám vào vai mà ôm chặt cổ anh rồi cứ thế vừa cấu vừa đánh.
"Buông tôi ra!"
Trước mặt Lục Hoài Thâm, Giang Nhược chưa từng cuồng loạn như hôm nay.
Lục Hoài Thâm trước nay cũng chưa từng lỗ mãng như bây giờ, trực tiếp đè người xuống giường mặc sức mây mưa vần vũ.
Một phen tình ái mê muội mở đầu bằng sự phẫn nộ chẳng khác nào cuộc chiến tay không thuần túy, khiến cả hai đều nhễ nhại mồ hôi nhưng chẳng có ai cảm thấy thoải mái, năm lần bảy lượt như thế, không những không dập được lửa mà ngược lại còn bùng cháy thêm.
Trên cánh tay Lục Hoài Thâm bị cô căn đến rớm máu, móng tay Giang Nhược không dài nhưng cố ý dựng đứng móng như mèo, cào thành rất nhiều được từ trên xuống dưới khắp lưng anh.
Lục Hoài Thâm không rên lấy một tiếng, còn Giang Nhược biết dưới tầng có người nên cũng không dám phát ra âm thanh nào, hai người như thể đang diễn động tác phim câm vậy.
Buổi trưa thím Ngô nấu cơm xong lên gọi người trên tầng, gõ cửa vài cái, "Tiên sinh, phu nhân, ăn trưa thôi."
Bên trong không có ai trả lời.
Thím Ngô cũng là người từng trải, trước đó nghe thấy hai người đang cãi nhau, hồi lâu lại chẳng có tiếng động nên cũng lờ mờ đoán được điều gì, lặng lẽ rời đi.
Lúc Giang Nhược nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, trong lòng căng thẳng, cơ thể theo đó mà nảy sinh phản ứng, ngón chân đều co quắp.
Giang Nhược hổ thẹn với việc phản ứng sinh lí không tuân theo tiếng gọi lí trí, một giây trước còn hận không thể bóp chết đối phương nhưng lúc sau lại trầm luân trong niềm vui cá nước.
Bất kể bị tung lên chín tầng mây hay bị nhấn chìm trong nước biển đều là thứ sung sướng khó mà tự thoát ra.
Sau khi sảng khoái tột độ là cảm giác hư không vô tận, Giang Nhược cũng bởi thế mà ảo não, bởi thế mà căm ghét, rồi ngược lại tự an ủi chính mình, con người đều có dục vọng, có *** không phải là chuyện gì nhục nhã.
Nhưng cái cảm giác da thịt dán sát nhau, lồng ngực ép lên nhau cũng giống như đang tiến hành một loại nghi thức, tiếng nhịp tim nặng nề, cơ bắp cuồn cuộn cùng mạch máu căng tràn, cảm giác ấm nóng ướt át giữa môi với môi từ cơ thể anh chuyển sang cơ thể mình, như muốn đem những dấu ấn khó phai ấy khắc vào trong máu xương cô.
Giang Nhược vô cùng bài xích.
Cho dù là trút căm phẫn hay *** đều không nên lên tới trình độ thân mật ở mức gần gũi tinh thần.
Ngay từ lúc bắt đầu lên giường, Giang Nhược đã rát cổ bỏng họng như muốn mất tiếng, từ đầu chí cuối không thốt nổi nên lời.
Sau khi kết thúc, cả hai tách ra mỗi người nằm một bên, Giang Nhược quấn lấy chăn, bình phục nhịp thở không đều, cô mệt lử, cả cơ thể và đầu óc đều như bị người ta khoét rỗng.
Người bên cạnh nằm yên tĩnh một lúc, không nói câu nào, sau đó xốc chăn lên đứng dậy đi tắm.
Giang Nhược nằm