Lục Hoài Thâm nhìn ra chút tiểu xảo của cô, Giang Nhược cũng không bất ngờ chút nào.
Đầu tiên, Lục Hoài Thâm là một người đàn ông thành thục nhờ sự từng trải qua năm tháng mà có, bàn về độ sắc sảo hay kinh nghiệm, cô không có cách nào theo kịp; vả lại, Lục Hoài Thâm là một thương nhân, còn là thương nhân đấu với trời tranh với đất, tranh đấu chống lại cả nhà họ Lục, vào cái tuổi của cô anh sớm đã am hiểu tâm cơ và mưu lược.
Chút tâm địa gian xảo đó của cô, thậm chí còn không được tính là trò tiêu khiển mỗi khi anh thấy nhàm chán trong cuộc sống.
Lục Hoài Thâm có bao nhiêu khôn khéo thì có bấy nhiêu tàn nhẫn, từ cái ngày cô được báo tin Giang Khải Ứng xảy ra chuyện đến nay, cô hiểu rõ hơn ai hết, hoặc là từ sớm hơn cô đã nhận ra rồi.
Giang Khải Ứng nghĩ về Lục Hoài Thâm quá tử tế, cô cũng nghĩ Lục Hoài Thâm rất đứng đắn.
Nhưng cả nhà họ Lục có được mấy người lương thiện, đứng đắn, chứ đừng nói đến Lục Hoài Thâm tuổi còn trẻ mà đã nắm quyền.
Giang Nhược chấp nhận tất cả những lời chế giễu của anh, dù sao đi nữa Lục Hoài Thâm chính là kiểu mềm cứng đều không ăn, cô ngoan ngoãn thuận theo, lại dứt khoát không cố ý hùa theo lấy lòng anh, anh xem chán rồi chơi đủ rồi, còn không phải là qua hai ba câu sẽ cho cô đi sao.
Cô chọn một tư thế thoải mái, trưng ra nửa khuôn mặt nheo nheo mắt cười nói: "Đại tiểu thư nhà họ Giang có phụ huynh chống lưng, còn có người đàn ông đối với cô ấy một lòng một dạ, tôi chỉ là cô thôn nữ bé nhỏ tất nhiên là không thể sánh bằng, chỗ dựa duy nhất cũng mất rồi, chỉ có thể giở trò khôn vặt để kiếm chút lợi ích."
Lục Hoài Thâm liếc nhìn độ cong nơi khóe miệng cô, ánh mắt trầm lạnh mà sắc bén: "Qua thực là cô không so được với cô ấy."
"Tôi cũng chẳng muốn so với chị ta," Giang nhược vẫn đang chỉnh hoa tai, nó khiến tai cô không dễ chịu chút nào, vì vậy lúc cùng Lục Hoài Thâm nói chuyện có chút phân tâm, "Tôi chẳng qua là chỉ cần chút tiền, nhưng Lục tiên sinh đối với chị họ tôi rõ ràng là không quá cọi trọng.
Vốn là phải chia cho tôi một nửa tài sản mới có thể li hôn, đằng này chỉ hai trăm vạn đã có thể đẩy tôi đi, vậy mà cứ không bằng lòng, vẫn là không li hôn."
Giang Nhược ngước măt, trong đôi mắt đen xao động ý cười rạng rỡ, "Giang Chu Mạn của anh, chẳng phải mãi mãi vẫn là người thứ ba."
Nụ cười này của Giang Nhược, trong mắt Lục Hoài Thâm, giống hệt như tiểu nhân