Thấy Lục Hoài Thâm đã nói chuyện với Cao Tùy ở đầu kia, Giang Nhược nheo mắt nhìn anh dưới ánh nắng, dùng tay quạt phe phẩy trước mặt xua đi cái nóng.
Không biết Cao Tùy nói gì mà Lục Hoài Thâm đột nhiên nhếch khóe miệng sau đó nhìn cô, ánh mắt ấy chứa cả sự hứng thú, "Chẳng có gì để chỉ bảo cả, trái lại rất tò mò, anh giúp Giang Khải Ứng là có ý đồ gì?"
Giang Nhược không thích giao ánh mắt với anh, theo phản xạ có điều kiện né tránh.
Vẫn luôn cảm thấy dưới cái nhìn đăm đắm của đôi mắt ấy, như thể mọi suy nghĩ đều sẽ bị bóc trần từng lớp một phơi bày dưới ánh nắng, những thứ sạch sẽ những thứ bẩn thỉu đều không thể che giấu.
Cô dán mắt lên tàng cây xanh mướt phía trước, những lời Lục Hoài Thâm vừa hỏi, cũng là những điều cô chôn sâu trong lòng từ lâu, thế nên cô dỏng tai muốn nghe kết quả.
"Cái này cũng chẳng có gì để anh phải hiếu kì, thay người ta tiêu diệt tất nhiên là vì lấy tiền tài của người ta."
"Giang Khải Ứng lấy đâu ra tiền đưa cho anh? Bao nhiêu tiền mới có thể khiến đại luật sư Cao không tiếc gì đối đầu với Giang Vị Minh?"
Trong lòng Giang Nhược nghĩ: quả nhiên là vì tiền, nằm trong dự đoán, hợp tình hợp lí, chỉ là cô không biết ông nội lấy tiền ở đâu, người giống như Cao Tùy, vốn không phải một chút ân huệ lợi ích là có thể đả động được.
Cao Tùy: "Cái này thì không phải là chuyện anh có quyền được biết."
Lục Hoài Thâm cười rộ thêm: "Luật sư Cao là một người thú vị." Nhưng Giang Nhược nhìn nụ cười ấy, hời hợt cực kì.
Đối phương nói: "So với Lục tiên sinh vẫn còn kém xa."
Lục Hoài Thâm ngừng giây lát, cười nhạt một tiếng, tắt luôn điện thoại.
Giang Nhược thấy anh cứ thế ngắt máy, một mặt vươn tay lấy điện thoại của mình, một mặt bất mãn nói: "Con người anh kiểu gì đấy, tôi còn chưa nói với anh ấy."
Lục Hoài Thâm nhìn cô chăm chú không thôi, mày rậm mắt sâu, sắc sảo trước sau như một, bỗng nhiên rút tay đang cầm điện thoại về, "Cô muốn nói gì với anh ta?"
Giang Nhược không vui: "Anh quản nhiều chuyện thật đấy, chú ý thân phận của mình."
Lục Hoài Thâm tức cười, "Tôi đây thực sự còn chẳng biết mình có thân phận gì, hay là cô nói cho tôi đi?"
Nói chuyện coi trọng nhất là thế lực ngang nhau, mới có thể bất phân thắng bại.
Hai người Lục Hoài Thâm và Cao Tùy đều là những kẻ lõi đời, trên phương diện đàm phán đều cùng đẳng cấp, trước mặt Hai người họ Giang Nhược kinh nghiệm không đủ mà sự từng trải thì chẳng đáng kể, nhẹ thì nói chuyện bị lệch hướng, nặng thì đem cô xoay vòng vòng không thoát ra được.
Giang Nhược bị mặt trời chói chang rọi vào người đến mức nóng nảy, hai má đỏ bừng, cô nhìn anh ấy hồi lâu, để lại cho anh một cái lườm, không chừa chút mặt mũi nào cho anh mà nói: "Thân phận chuyện bao đồng không nên quản thì bớt quản đi."
Nụ cười trên mặt Lục Hoài Thâm tắt ngấm, "Hôm nay ai xin tôi đi lo chuyện bao đồng, cô thật sự cho rằng tôi rảnh đến phát hoảng à?"
Giang Nhược gặp chiêu tiếp chiêu: "Đây có tính là chuyện bao đồng đâu? Dù gì cũng có liên quan đến bố con Giang Vị Minh mà, quan hệ của anh với nhà đó lại dây mơ rễ má thế, thật sự không phải là lo chuyện bao đồng."
Gương mặt cô tràn đầy vẻ tươi cười hờ hững, dưới cái nắng hè, da mặt như có màu trong suốt, đến cả nụ cười cũng tươi tắn lên không ít.
Nụ cười đó càng đẹp thì lời nói càng khó lọt tai.
Trong mắt Lục Hoài Thâm, thân hình Giang Nhược mảnh mai yểu điệu đứng đó nhưng đằng sau dường như đã dựng lên một lưỡi dao sắc vô hình.
Giang Nhược biết sự hòa bình với Lục Hoài Thâm chỉ được duy trì dựa vào một sợi dây đàn mỏng manh, chỉ cần căng một chút xíu cũng có thể chia năm xẻ bảy, có một vài chủ đề là vùng cấm không được chạm vào.
Nhưng ngoài miệng cô khó lòng chiếm được thế thượng phong trước mặt Lục Hoài Thâm, cho nên chỉ đành không ngừng móc hiện thực tàn khốc bày ra trước mặt anh, kích thích khiến anh khó chịu, đối với cô mà nói cũng y hệt việc bóc vết thương chưa lành ra, chẳng qua là lưỡng bại câu thương thôi.
Hai người không cùng lập trường, mỗi bước đi đều là ngược hướng nhau.
Giang Nhược đi qua, muốn lấy lại điện thoại, không biết Lục Hoài Thâm nghĩ thế nào cứ không trả, giơ tay thật cao, cô kiễng chân cũng không đủ với tới, anh cứ nhìn cô chằm chằm không nói năng gì.
Giang Nhược có vẻ đã không kìm được cơn giận: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Cô tin anh ta thế à?" Lục Hoài Thâm đột nhiên hỏi một câu làm cô chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, Giang Nhược ngẩn ngơ một lát mới phản ứng được người anh nói đến là Cao Tùy.
Giang Nhược: "Anh ấy là luật sư của ông nội tôi, trước mắt mà nói anh ấy đang giúp đỡ không có lựa chọn khác chỉ có thể tạm thời lựa chọn tin tưởng.
Lục Hoài Thâm lại hỏi: "Vì hôm nay tôi đã giúp cô nên cô cũng không có lựa chọn khác chỉ đành tạm thời tin tôi, một khi phát giác có điều không ổn, cô sẽ làm thế nào?"
Giang Nhược nghe xong, trực giác biết rằng lời này đang gài bẫy, trả lời không đúng thì sẽ dẫn lửa thiêu thân.
Cô khẽ nhíu mày, cụp mắt, suy nghĩ không ngừng chuyển động, liền đó mới ngẩng đầu nhìn anh: "Logic trong lời anh nói là có cơ sở, nhưng anh không giống Cao Tùy, anh ấy xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, mà anh với tôi vốn dĩ đứng ở hai bên đối lập, tạm thời tin anh là tôi cũng cần dũng khí và quyết tâm cực lớn đấy."
Lục Hoài Thâm cười cười, "Cô còn rất biết cách né tránh vấn đề mấu chốt."
Giang Nhược nhìn không hiểu anh cười là ý gì, cũng mỉm cười với anh, nhưng anh lập tức lật mặt, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô không chớp: "Cô cười gì?"
Giang Nhược nén giận mắng một câu: "Đồ điên."
Lục Hoài Thâm giơ tay bóp cằm cô, nhìn đôi đồng tử trong veo có bóng ngược của chính mình, "Nghiêm túc suy xét vấn đề, trả lời trọng điểm, nói, nếu phát hiện tôi có ý đồ xấu, cô sẽ làm thế nào?"
Giang Nhược vừa rồi đã bị tai nạn xe dọa tới nỗi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lại đứng dưới trời nắng quá lâu, hai má nóng bừng, trán cũng toát mồ hôi mỏng, hai người gần như dính vào nhau, hơi thở nóng bỏng của anh cũng phun lên chóp mũi cô, từng đợt lại từng đợt chầm chậm, nặng nề.
Cô như thể đã nhận ra có sự biến hóa gì đó, nhiệt độ trên da dường như ngấm vào trong tim, làm trái tim cô đập liên tục không ngừng, tâm tư đã loạn tư lâu.
Nhìn chiếc cằm sạch sẽ của anh, ánh mắt từ từ dịch chuyển vượt qua sống mũi thẳng tắp, vội vàng lướt qua đôi mắt, cô cụp mắt, khẽ nói rõ ràng chắc