“Cậu gọi tôi là ba ơi tôi cũng đáp ứng.”Trình Bác Diễn mềm lòng, lại là bác sĩ, thầy thuốc nhân từ, đối với người bị thương, bị bệnh sẽ phản xạ vô điều kiện ra tay giúp đỡ, mình lại khá biết giả bộ đáng thương, cho nên…….
Đây là suy nghĩ lúc trước của Hạng Tây, liên quan đến việc tại sao Trình Bác Diễn lại giúp cậu đến thế.
Mà cũng vì nhắm trúng điểm này, lúc mình ra sức thoát khỏi dính dáng đến cuộc sống trong quá khứ, cậu cũng sẽ nghĩ đến xin giúp đỡ từ Trình Bác Diễn.
Nhưng sau khi xem mảnh phim nhỏ làm tỉnh táo đầu óc của Trình Bác Diễn và biết được Trình Bác Diễn thích nam, cậu đột nhiên hoài nghi phán đoán trước đó của mình.
Đêm đó Đàm Tiểu Khang làm chuyện xấu đó thật sự dọa cậu một trận, tuy nói Trình Bác Diễn không có hành vi vượt mức bình thường, hơn nữa cứ coi như Trình Bác Diễn có làm gì đó hình như anh cũng không làm người khác chán ghét như Đàm Tiểu Khang………Bởi vì Trình Bác Diễn rất đẹp trai, không phải, bởi vì con người anh rất tốt……….
Dù sao có nói gì đi nữa, cậu vẫn muốn hỏi xem, sau khi mảnh phim nhỏ cậu vẫn suy nghĩ chuyện này, lúc này mới không nhịn được hỏi ra.
Nhưng vừa hỏi xong liền hối hận.
Cảm giác như mình nên đổ nước trong đầu đi thật, Trình Bác Diễn sao có thể có suy nghĩ gì đối với một lưu manh nhỏ được, vật họp theo loài, người chia theo nhóm, người như mình dù có người có suy nghĩ muốn đụng vào chắc chỉ có thể là Đàm Tiểu Khang………
Cậu đột nhiên hy vọng Trình Bác Diễn không nghe rõ câu hỏi của mình.
“Cậu thấy sao?” Trình Bác Diễn đứng ở cửa hỏi.
Trong phòng đèn đã tắt, mặt anh ngược sáng nên không thấy rõ là vẻ mặt gì, Hạng Tây nghe giọng nói bình tĩnh của anh cũng không nghe ra được tâm tình.
“Em cảm thấy?” Hạng Tây kéo chăn, “Em thấy chắc là em nghĩ nhiều rồi.”
“Là nghĩ nhiều rồi,” Trình Bác Diễn cười cười, “Đừng lo.”
“Em không có lo!” Hạng Tây nhanh chóng giải thích, “Anh ơi ý em không phải thế! Em nghĩ nhiều thì nghĩ nhiều thật, nhưng không có lo lắng, thật đó.”
“Không giống người đã lăn lộn nhiều năm gì cả, không có phòng bị thế à?” Trình Bác Diễn chậc một tiếng.
“Rốt cuộc anh muốn bảo em lo lắng hay không lo lắng thế,” Hạng Tây cũng chậc một tiếng, “Em cũng không phòng bị gì anh cả.”
Trình Bác Diễn nghĩ nghĩ: “Bởi vì………”
“Anh đẹp trai,” Hạng Tây lập tức tiếp lời, “Bởi vì anh đẹp trai.”
Trình Bác Diễn cười rồi đóng cửa lại, nói một câu: “Ngủ ngon, tối thấy không thoải mái thì gọi tôi.”
“Ngủ ngon.” Hạng Tây đáp lại.
Ánh đèn trong phòng khách lọt qua khe cửa, Hạng Tây nhìn chăm chú thật lâu, cảm giác xấu hổ và hối hận bao quanh cậu, toàn thân có hơi nóng lên, cũng không biết là sốt hay là do thẹn.
Không biết Trình Bác Diễn có thấy cậu buồn cười hay không, đúng là điển hình của tự mình đa tình.
Hạng Tây sờ trán mình, phát sốt một ngày đúng là đốt đến ngu rồi, nếu là bình thường chắc chắn cậu không có suy nghĩ không tự mình biết mình thế được.
Lăn vài vòng trong ống vải cậu mới nhớ ra, Trình Bác Diễn nói mấy câu đã đuổi mấy câu hỏi cậu muốn hỏi đến tận chân trời rồi!
Dù cậu có suy nghĩ này, nhưng không phải muốn hỏi bác sĩ Trình anh nhìn trúng em rồi đâu!
Cậu chỉ muốn biết tại sao thôi!
Đù! Trình Bác Diễn cũng quá âm hiểm rồi…….
Trình Bác Diễn tắm rửa xong đi dạo phòng khách một vòng, kiểm tra xem đầu cắm có rớt xuống không, bịch rác đã cột chặt chưa, sau đó rửa tay đi vào phòng ngủ.
Đầu giường có bình rượu đỏ, anh rót cho mình một ly, định đọc vài trang sách rồi đi ngủ.
Lúc đưa tay ra cầm sách anh nhìn thấy khung hình bị đặt úp xuống trong tủ sách, ngập ngừng một lúc, anh đặt khung hình ngay ngắn lại, tay chống tủ sách, nhìn Trình Bác Dư rất lâu.
Anh đối tốt với em như thế là……..vì sao vậy?
Câu hỏi của Hạng Tây đang vang vọng trong đầu anh.
Đúng vậy, vì sao thế?
Lúc đầu anh nói với Hạng Tây, tôi có nguyên nhân của mình.
Đáp án chính là Trình Bác Dư, dù anh cho rằng mình vẫn không có bao nhiêu tình cảm với người em trai này, tựa hồ không nên bởi vì một tiếng ‘anh’ của Hạng Tây mà có xúc động lớn như thế.
Nhưng sự thật đúng là tiếng ‘anh’ đó, bởi vì ở bãi đậu xe nhìn anh với anh mắt giống Trình Bác Dư, ánh mát mang theo cầu mong và khao khát nhìn về từng người trong ngày cuối cùng cuộc đời.
Chỉ vì những cái này thôi sao?
Hạng Tây không hỏi, anh sẽ không nghĩ, đáp án anh đã tự cho mình, sẽ không suy nghĩ lại.
Nhưng Hạng Tây hỏi, anh lại không hoàn toàn xác định được.
Có lẽ ngoài mấy cái này, có có chút gì khác, ví như trên người có lực sinh sống giống như cỏ dại, giãy dụa cố gắng muốn thò đầu ra khỏi bóng tối, mang theo sự quật cường tự ti cùng đành chịu……..Đương nhiên, bởi vì bối cảnh như vậy, tật xấu của thằng nhóc này cũng khá nhiều.
Ngay từ đầu nếu không có sự áy náy đối với Trình Bác Dư, anh sẽ không mang Hạng Tây về nhà.
Nhưng trừ áy náy còn có đồng tình và loại thưởng thức nào đó, cách sống và thói quen của anh và Hạng Tây không hợp nhau, chưa hết hai ngày mà đã làm anh có hơi không gánh không được.
Thiết lập tính cách không giống như vẽ vời, tiết tấu cuộc sống của mình bị loạn hết cả lên.
“Anh ơi.” Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, Hạng Tây đang bọc trong ống vải thò đầu vào.
Trình Bác Diễn đang chống tủ trầm tư giật mình, bởi vì ở một người, anh không có thói quen khóa cửa phòng, bình thường là để khép hờ, dù Hạng Tây đã ở chỗ anh hai ngày, anh vẫn bị động tĩnh bất thình lình này làm hết hồn.
“Gõ cửa.” Trình Bác Diễn chống tủ sách xoay mặt sang nói một câu.
“À.” Hạng Tây rụt đầu về, đóng cửa lại, sau đó gõ cửa hai lần.
“……….Chuyện gì?” Trình Bác Diễn đóng lại cửa giá sách, đặt ly rượu trong tay xuống.
“Em đi vệ sinh…….” Hạng Tây đẩy cửa ra thò đầu vào.
“Chuyện này không cần báo cáo.” Trình Bác Diễn nói.
“Em không báo cáo cái này,” Hạng Tây chỉ mặt mình, “Em muốn hỏi, băng cá nhân của em anh xé rồi hả?”
Trình Bác Diễn có chút bất đắc dĩ đi qua mở cửa, đẩy cậu đến cạnh bàn máy tính, kéo ngăn kéo lấy ra một cái túi nhỏ: “Tôi dọn đến chỗ này, muốn dùng thì tự lấy.”
“May quá,” Hạng Tây như thở phào một hơi, chọn nửa ngày mới lấy ra miếng băng con gấu dán lên, “Em cứ tưởng mấy cái này mất rồi.”
“Bệnh này của cậu không khác tôi rửa tay là bao đâu,” Trình Bác Diễn quay người chuẩn bị trở về phòng ngủ, “Chứng cưỡng chế.”
“Không phải,” Hạng Tây đáp lại rất nhanh, “Không phải.”
“Vậy thì vì sao?” Trình Bác Diễn quay đầu lại, “Nếu cậu cảm thấy nốt ruồi này là không may mắn, xóa đi không phải là được rồi sao, nhiều năm qua tiền mua băng cá nhân cũng đủ xóa mười lần rồi.”
“Nốt ruồi này không thể xóa,” Hạng Tây ấn băng cá nhân trên mặt, “Em cũng không thấy nó không may mắn.”
“Vậy tại sao?” Trình Bác Diễn dừng bước, thói quen kỳ quái này của Hạng Tây làm anh hơi hiếu kỳ.
“Anh trả lời câu hỏi trước đó của em đã, vì sao?” Hạng Tây nói.
“Yo,” Trình Bác Diễn ngẩn người cười lên, “Muốn trao đổi à?”
“Không phải trao đổi, lúc đầu em tìm anh là để hỏi lại,” Hạng Tây xoa xoa mũi, mặc ống vải nhảy nhẹ tới lui trong phòng khách, “Em không phòng bị anh, nhưng người lăn lộn tới lớn như em, có một số việc nhất định phải có đáp án, không ai sẽ sẽ vô duyên vô cớ đối tốt với anh, chuyện cười cười sờ đầu sau đó lại đâm một dao em cũng không phải phải chưa từng gặp, mặc dù anh là người vô cùng tốt, nhưng em vẫn muốn biết vì sao vậy?”
“Cậu cảm thấy tôi không giúp cậu như thế à?” Trình Bác Diễn híp mắt lại.
“Không phải thế, em cảm thấy á, anh không biết rõ em, không lẽ gặp chuyện bất bình thì cứ thế gào lên vậy à?” Hạng Tây chỉ chỉ mình, “Anh biết em là người thế nào không? Hãm hại lừa gạt trộm cắp, đánh nhau ẩu đả…….”
“Nói chuyện chính.” Trình Bác Diễn ngắt lời cậu, khoanh tay dựa vào khung cửa, nhìn cậu rất hứng thú.
“Coi như như anh không biết rõ thì cũng có thể nhìn ra bảy, tám phần, em đi trên đường người bình thường muốn cách xa em,” Hạng Tây thử nhe răng, “Anh giúp em như thế, nếu không phải phải là kẻ ngu thì cũng có nguyên nhân, anh nói rồi mà, có nguyên nhân, cho nên em phải hỏi vì sao.”
Hạng Tây mặc ống vải, mặt mày nghiêm túc nói những lời này, khá buồn cười, nhưng Trình Bác Diễn không có cười.
Trừ khí chất bên ngoài của Hạng Tây khác hoàn toàn với lúc gọi “anh”, anh cũng có thể hiểu được truy vấn của Hạng Tây, người như cậu, đây là cảnh giác cơ bản nhất.
Hay là nói, đây chính là nguyên nhân Hạng Tây làm anh đôi lúc suy nghĩ nhiều, kiểu tự ti không tin rằng sẽ có người đối tốt với mình, luôn làm người ta có chút bùi ngùi.
“Tôi có một người em trai.” Trình Bác Diễn nhìn cậu, mở miệng nói.
“Em trai?” Hạng Tây ngẩn người, “Chưa từng nghe anh nhắc đến đó.”
“Không có gì để nhắc đến cả,” Trình Bác Diễn cười cười, “Chết rất nhiều năm rồi.”
Hạng Tây trừng mắt, cả mặt ngạc nhiên.
“Đôi lúc cậu làm tôi nhớ tới nó,” Trình Bác Diễn nói rất đơn giản, “Tôi không thích em trai tôi, nhưng tôi có nợ với nó.”
“À…….” Hạng Tây há miệng, không nói lời nào, quay người cầm cái ly uống một ngụm mới tiếp tục nói, “Em gọi ‘anh ơi’………là…….coi như là lôi kéo làm quen, nhưng kiểu này có hơi cao cấp, người bình thường em không gọi thế đâu…..Em không biết, em…….về sau không gọi nữa nhé?”
“Sao cũng được,” Trình Bác Diễn cười cười, “Cậu gọi tôi là ba ơi tôi cũng đáp ứng.”
“Đù,” Hạng Tây chẹp miệng, “Không thể để anh chiếm tiện nghi này được, ba em không biết thế nào đây, lỡ đâu đang đi ăn xin, thì anh lỗ rồi.”
Thế mà Trình Bác Diễn lại có một người em trai.
Đã chết lâu rồi.
Mấy tuổi chết thế?
Vì sao lại chết?
Bị bệnh hay là ngoài ý muốn?
Hạng Tây thấy trong đầu mình có rất nhứ thứ quay mòng mòng, sửa mấy cái này là có thể ra ngoài lừa người rồi.
Trình Bác Diễn vào phòng ngủ, cầm ly rượu vang lên, ngồi xuống ghế sofa: “Nốt ruồi của cậu, nói đi.”
“Hả?” Hạng Tây còn chưa hồi hồn, “Nốt ruồi gì cơ?”
“Nối ruồi, cũng không bảo cậu nói bệnh trĩ cậu giả vờ ngốc cái gì.” Trình Bác Diễn cau mày.
“Bệnh trĩ?” Trong đầu Hạng Tây vẫn là người em trai của Trình Bác Diễn, trong lúc xúc động mãi thôi lại cảm thấy Trình Bác Diễn miêu tả em trai có chút hời hợt làm người ta mơ hồ.
“Cậu ở chỗ tôi ăn uống miễn phí, tôi còn phải hầu hạ
bệnh nhân,” Trình Bác Diễn uống một hớp rượu, “Đọc sách thì cậu ngồi bên niệm kinh, chờ cậu ngủ rồi đọc, cậu đi vệ sinh còn qua đây báo cáo…..”
“Em không có báo cáo đi vệ sinh!” Hạng Tây nói.
“Dù sao chỗ tôi bị cậu làm loạn rồi,” Trình Bác Diễn chỉ cậu, “Bây giờ tôi muốn nghe vì sao cậu lại giả ngu với tôi……..”
“À! Nốt ruồi! Nốt ruồi! Biết rồi,” Hạng Tây kịp phản ứng, “Nốt ruồi mà, lệ chí của em à.”
Trình Bác Diễn không nói gì, chỉ nhìn cậu, Hạng Tây dịch đến ngồi xuống cạnh anh, nghĩ nghĩ lại cười: “Thật ra cũng không có gì để nói, anh đừng cười em là được.”
“Ừ, chỗ cần cười cậu nhiều lắm, không thiếu cái cười này.” Trình Bác Diễn gật đầu.
Hạng Tây cười ha ha hai tiếng, im lặng một lúc mới mở miệng: “Cái nốt ruồi này, chú Bình nói là không may mắn, khi còn bé chú nói em hỏng vận của chú, muốn xóa cho em.”
“Chú Bình?” Trình Bác Diễn hỏi, cái tên này anh đã nghe ba lần, Đàm Tiểu Khang cũng từng nói.
“Một ông chú……..côn đồ,” Hạng Tây cười cười, “Người nhặt em về nuôi lớn.”
“À.” Trình Bác Diễn đáp một tiếng.
“Nhưng em không có để chú ta xóa nốt ruồi này đi, không may mắn thì không che lại được à, vì chuyện này mà đánh em mấy cái, bây giờ vẫn còn sẹo trên lưng nè,” Hạng Tây cúi đầu xuống sờ băng cá nhân, “Dù sao em che cái nốt ruồi này chừng mười năm rồi……..Cái nốt ruồi này, em nghĩ, nếu có một ngày em đi tìm cha mẹ ruột, chắc bọn họ nhớ được chỗ này của em có nốt ruồi nhỉ?”
Trình Bác Diễn cầm ly chuẩn bị uống một ngụm, nghe thấy câu này, động tác ngừng lại.
“Có phải rất buồn cười không,” Hạng Tây nghiêng đầu cười với anh, “Em xem TV đều diễn thế đó, bớt nè, nốt ruồi nè.”
“Cũng có thể xét nghiệm DNA.” Trình Bác Diễn không biết nên nói gì.
“DNA? Là gì thế?” Hạng Tây cầm cái ly uống nước, “Em chỉ biết NBA.”
“Là…….xét nghiệm máu,” Trình Bác Diễn nói, “Cậu biết được NBA cũng không tệ rồi.”
“Vậy à? Em còn biết WBO cơ.” Hạng Tây hơi đắc ý nói.
“Cậu còn coi quyền anh à?” Trình Bác Diễn cười hỏi.
“Ừm,” Hạng Tây gật đầu gật đầu, thật ra cậu không xem, Màn Thầu thích xem, lúc hai người họ đi quán net Màn Thầu thường xem, nhưng cậu không muốn nhắc tới màn thầu, nhắc tới lại sầu.
Im lặng một lúc lâu, Trình Bác Diễn uống hết ngụm rượu cuối cùng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên ly hai lần, “Không cho đụng vào cái mặt dây chuyền kia, cũng là vì nguyên nhân này sao?”
“Ừm,” Hạng Tây vỗ vỗ chân, “Chỉ có chừng đó chứng cứ thôi, cũng nên giữ lại chứ, nếu không tự nhiên chạy tới muốn trích máu nhận người thân, ai sẽ quan tâm chứ, anh nói xem có đúng không?”
“Đúng thế,” Trình Bác Diễn nhìn cậu, “Nhưng bây giờ cậu không cần che lại đâu, hiện tại cũng không ai nói với cậu nốt ruồi này không may mắn.”
“Quen rồi,” Hạng Tây sờ sờ băng cá nhân, “Thứ này không ở trên mặt thì thấy không thực, em mới ngủ được một nửa vừa sờ mặt một cái, không sờ thấy thì bị dọa tỉnh lại.”
“Ngủ đi, bây giờ cậu đang bệnh cần phải nghỉ ngơi, đừng thức đêm nữa.” Trình Bác Diễn nói.
“Còn không?” Hạng Tây chỉ cái ly trước mặt anh, “Em uống một ngụm.”
“Cậu là quỷ viêm phổi, còn muốn uống rượu?” Trình Bác Diễn nhăn mày.
“Ôi,” Hạng Tây đứng dậy, hướng về thư phòng vừa đi vừa thở dài, “Thảm quá, quỷ viêm phổi còn là tên què có cái đinh trong chân……..”
Sức sống của Hạng Tây đúng là rất mạnh, mặc dù gầy, nhưng sức khỏe lại hồi phục không chậm, hai ngày đầu có phát sốt nhiều lần, nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba đã nhảy nhót tưng bừng rồi.
Trưa đến Trình Bác Diễn kiểm tra phòng xong trở lại phòng làm việc, có người gõ cửa hai lần, anh quay đầu lại, thấy Hạng Tây đứng ngoài cửa: “Bác sĩ Trình.”
“Sao lại chạy tới đây rồi?” Trình Bác Diễn cười cười.
“Em đến phòng khám bệnh, không thấy người, đoán chắc là anh đang ở khu nội trú,” Hạng Tây đi vào phòng làm việc, bỏ một cái túi trong tay lên bàn, “Em mua cơm trưa cho anh.”
“Cậu tự ăn là được rồi, sao còn mua cho tôi?” Trình Bác Diễn có hơi bất ngờ, “Hôm nay không chích à?”
“Chích xong rồi, lại bảo em chích ba ngày nữa,” Hạng Tây lắc tay trước mắt anh, “Em cảm thấy em khỏi rồi, không cần chích nữa đâu nhỉ.”
“Nghe lời bác sĩ, bảo cậu chích thì cứ chích, đưa đơn thuốc cho tôi, lát nữa tôi đi giao tiền, trước tiên cậu cứ nợ tiền tôi đi,” Trình Bác Diễn mở hộp cơm ra nhìn, cơm trộn thịt kho tàu, “Nợ nhiều không áp lực mà.”
“Bác sĩ Trình,” Y tá ở ngoài cửa nói một tiếng, “Trưa này ăn gì thế, đặt cơm nè.”
“Hôm nay đừng đặt cho tôi,” Trình Bác Diễn nói, “Chỗ tôi có cơm rồi.”
“Ôi dào có người đưa cơm rồi à?” Y tá nhìn Hạng Tây một cái, cười rộ lên, “Đây không phải Hạng Tây sao? Đến trả ơn à?”
“Đúng đó.” Hạng Tây cười gật đầu.
Trình Bác Diễn ra ngoài xoay một vòng, từ chỗ y tá lấy hai hộp sữa về phòng làm việc, đưa một hộp cho Hạng Tây: “Uống đi, lát nữa về nghỉ ngơi.”
“Chiều em có thể ra ngoài đi vòng vòng không?” Hạng Tây hỏi, “Hôm nay không lạnh, cũng không có gió.”
Trình Bác Diễn nhìn cậu một cái: “Đừng đi quá lâu.”
“Ừm, vậy em đi đây.” Hạng Tây cầm hộp sữa vẫy tay, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Hai ngày nay đến bệnh viện chích, Hạng Tây thấy bảng thông báo của phường ở chỗ cách bệnh viện hai trạm xe, phía trên dán rất nhiều giấy, hình như là tin tức chiêu mộ, cậu định qua đó xem cẩn thận.
Mấy ngày trước tiệm trái cây vẫn không liên lạc với cậu, buổi sáng cậu gọi điện qua hỏi, kết quả người ta không nhớ rõ cậu, chỉ nói với cậu là đã tuyển được người.
Công việc ngồi trông tiệm không đến tay, Hạng Tây cảm thấy có chút thất vọng.
Nhưng Trình Bác Diễn đã nói rồi, bước đi rồi thì không đứng tại chỗ nữa, cho nên cậu không suy nghĩ nhiều, tiếp tục tìm thôi.
Trên bảng thông báo dán đúng là không có ít tin tức tuyển dụng, nhưng không phải tất cả đều thế, còn có mấy cái là làm hóa đơn với chứng minh giả………..
Chữ trên giấy Hạng Tây không nhận được đầy đủ mặt chữ, dù sao chỉ cần không viết hóa đơn với giấy tờ, cậu bấm điện thoại gọi tới hỏi, gọi mấy cuộc mới phát hiện bên trong còn có cho thuê phòng hát hò, vô cùng nhiệt tình bảo cậu đi xem thử, trừ cái đó ra thì còn có hai người khác, người ta căn bản không nghe rõ cậu đang nói cái gì, alo alo alo liền cúp luôn.
“Chuyện tào lao gì đây!” Hạng Tây nhìn điện thoại trong tay, có hơi tức giận.
Đứng trước bảng thông báo ngẩn người nửa ngày, cậu cắn răng quyết định đi mua cho mình cái điện thoại mới, cái rẻ nhất, có thể gọi điện thoại là được, không cần công năng gửi tin nhắn.
Nhớ tất cả số điện thoại hữu dụng trên cột thông báo xong, cậu quay người chuẩn bị về trạm xe buýt ngồi xe về chỗ Trình Bác Diễn lấy tiền, cửa xe SUV màu đen dừng bên đường mở ra, một người nhảy xuống, hét về phía cậu một tiếng: “Tiểu Triển!”
Hạng Tây không phản ứng, cũng không quay đầu lại, thói quen nuôi dưỡng nhiều năm làm cậu đang ở trên đường nghe thấy tên mình cũng không lập tức phản ứng, ai mà biết có phải kẻ thù từ đâu xuất hiện hay không, không nhìn rõ mặt gọi tên xác định một chút, ngốc nghếch ờ hở đáp lại nói không chừng một giây sau bị người ta vung gậy lên đập.
“Tiểu Triển?” Người đó gào một tiếng.
Nghe giọng nói và ngữ điệu, như là bạn cũ gặp lại, Hạng Tây quay mặt qua.
Người đàn ông cầm cái máy ảnh như cái nòng súng chạy tới, nở nụ cười tươi rói: “Tiểu Triển! Là cậu thật à, không nhớ tôi sao?”