Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, tôi mặc kệ anh vẫn ở đây mà lên phòng tắm giặt thay đồ rồi đi ngủ. Trong lòng vẫn còn đang rất rối loạn vì chuyện trong bếp lúc ấy.
Cái ôm đấy của anh biểu thị cho điều gì vậy?
Anh ở đây, Lục Thanh Hoa thì sao?
Cứ nghĩ linh tinh, tôi dần dần đi vào giấc ngủ.
Vốn là đã ngủ thiếp đi rồi nhưng lại cảm nhận được giường bị lún xuống, cơ thể được bao bọc trong hơi ấm của ai đó, cánh tay mạnh mẽ của người đó siết chặt lấy vòng eo mềm mại của tôi.
Cơ thể có chút bị đè nặng, hơi thở nam tính quen thuộc làm tôi giật mình thanh tỉnh.
Tôi chợt mở bừng mắt quay đầu nhìn sang bên cạnh, mắt đối mắt, trán trạm trán, mũi chạm mũi, hơi thở chúng tôi vờn quanh nhau, và đôi môi hai chúng tôi....chỉ cần một trong hai mở miệng nói chuyện là sẽ chạm nhau.
"......"
Tôi...hai mắt mở to chớp chớp nhìn anh, trái tim bắt đầu đập loạn lung tung, cảm thấy có chút khó thở. Này...
"Anh, anh...sao vào được đây?" Tôi đặt tay lên ngực Mộ Thiếu Quân đẩy đẩy nhằm tạo ra khoảng cách xa hơn một chút, cả cơ thể bị bao trọn trong lòng anh không nhúc nhích nổi.
Tôi có chút thở gấp, khó khăn nói. Cái người đàn ông này, dạo này bị chập dây thần kinh nào vậy?
"Mở cửa đi vào." Anh nhìn tôi thản nhiên như không trả lời. Bộ mặt đẹp không hề có chút phản ứng khác thường nào.
"....."
"Tôi, tôi khoá trái rồi cơ mà!"
"Em nghĩ làm vậy tôi không thể vào được sao?! Đây là nhà tôi!"
"....."
"Nhưng, nhưng chẳng phải anh ghét tôi à? Sao hôm nay anh lại kỳ lạ vậy? Anh tới đây còn...Lục tiểu thư thì sao?" Tôi không cho là đúng có chút bực mình trừng mắt nhìn anh nói.
"Đừng nhắc đến cô ấy." Mộ Thiếu Quân mặt không cảm xúc nói, "Ngủ đi!"
"Hả?" Hả hả hả? Vậy là sao?
Lát sau tôi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của anh mới bất khả tư nghị thở dài một hơi, đột nhiên lạ lùng như vậy, tôi vẫn không thể hiểu nổi?
Nhắm mắt lại, cảm nhận được cái ôm ấp áp từ anh, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực mình, bất giác tôi lại đi vào giấc ngủ.
Khoé môi ai đó cong lên!
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy cũng không thấy anh trong phòng nữa, vệ sinh cá nhân xong tôi đi ra phòng bếp làm bữa sáng. Nhìn thấy một người ngoài ý muốn cao giọng hỏi:
"Anh chưa đi sao?"
"Tôi muốn ăn sáng."
"....."Anh có thể ra ngoài ăn mà!
Tôi miễn cưỡng nhướn mày, đi vào bếp làm hai phần bữa sáng. Sau đó mang ra bàn.
"Sao anh lại nhìn tôi như vậy?" Đang ăn mà cứ cảm thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, tôi khó hiểu nhìn anh.
"Sữa!"
"....." Cái con người này....!!!
Tôi có chút vừa bực mình vừa buồn cười đứng lên lấy một ly sữa cho anh.
Tôi thắc mắc:"Không phải anh không thích uống thứ này sao?"
"Em nói thứ này cũng tốt mà! Tôi thấy cũng được!" Mộ Thiếu Quân mặt không đổi sắc, thong thả vừa nhai vừa nói.
"Anh uống lộn thuốc hả?" Tôi giật giật khoé miệng.
"....."Mộ Thiếu Quân đen mặt.
Sao bây giờ anh mới biết người phụ nữ này rất gan dạ. Dám nói anh như vậy?! Nhưng có điều anh cũng không cảm thấy tức giận mà có chút buồn cười, mới lạ.
"Trưa nay em về nấu cơm đi, tôi sẽ tới đây!" Trước khi đứng dậy Mộ Thiếu Quân nhìn tôi nói.
Em?
Hình như cách xưng hô thay đổi rồi?
Có phải...nhanh quá không?
"...À...Hả???" Anh nói sao? Tôi trợn mắt ngạc nhiên nhìn anh. Đùa đúng không?
Nhưng người đã đi mất rồi! Tôi ngồi trên bàn ăn khó hiểu nửa ngày.
————
"Cố Dư Thiên, sao anh tới sớm vậy?" Tôi vừa bước vào văn phòng đã thấy Cố Dư Thiên đang ngồi đợi mình. Hơi bất ngờ nên tôi hỏi.
"Tôi cũng vừa đến. Em cũng ngồi đi. Chúng ta bàn chuyện về dự án lần này."
"Được!" Tôi gọi trợ lý mang lên hai tách trà rồi ngồi xuống ghế.
Cuộc bàn bạc rất suôn sẻ, ý tưởng của hai chúng tôi rất hợp nhau.
"Được rồi! Để ngày mai, tôi sẽ tới vùng ngoại thành phía Tây quan sát một chút." Tôi đề nghị.
"Cũng được. Sát thực tế cơ hội thành công sẽ tốt hơn." Cố Dư Thiên tán thành.
"Mà trưa nay em rảnh không, mẹ tôi rất thích em, muốn mời em ăn cơm chưa?"
"À...Thực xin lỗi, chưa nay tôi có hẹn với người khác mất rồi! Anh cho tôi gửi lời cảm ơn dì, có cơ hội khác tôi sẽ đích thân mời dì đi ăn một bữa." Tôi cười áy náy nói.
"Không sao! Còn nhiều thời gian mà!" Cố Dư Thiên cũng cười khoác tay rồi mới dời đi.
Đến buổi trưa, sau khi tan làm tôi đi thẳng tới siêu thị để mua thực phẩm.
Mộ Thiếu Quân nói về nhà ăn trưa, chứng tỏ anh chắc chắn muốn về.
Trước đây, tôi luôn mong mỏi nấu cho anh những bữa cơm thật ngon, đợi anh đi làm về sẽ có cơm canh chờ sẵn. Không biết viễn cảnh đó, bản thân đã mơ tưởng bao nhiêu lần.
Bây giờ đột nhiên thay đổi như vậy, bất giác có cảm giác không thật.
Bỗng nhiên có một ngày, anh tìm mọi cách trói buộc tôi bên cạnh anh. Điều đó làm tôi không dám tưởng tượng, vì điều gì chăng?
Đã từng nghĩ, có khi nào mình đã làm anh rung động rồi hay không? Nhưng lại cảm thấy vô cùng nực cười, làm sao có thể