"Chuyện phân chia tài sản thì..."
Mộ Thiếu Quân nói tới đây ngữ điệu có phần châm biếm nhìn tôi đầy ý tứ.
Người phụ nữ này thực không đơn giản như bề ngoài, so với Lâm Tiêu Tiêu thì đối với anh cô lòng dạ thâm hiểm hơn nhiều.
Nếu không hai năm nay đã không bỏ nhiều công sức như vậy để lấy lòng ba mẹ anh. Anh chính là khinh thường , khinh thường loại phụ nữ tư lợi trong ngoài bất nhất này.
"Không cần đâu!" Tôi phớt lờ ánh mắt khinh thường ấy trực tiếp nhìn thẳng anh từ chối.
Trong lòng anh nghĩ tôi là loại người gì sao tôi không biết chứ! Hiểu lầm này thì đâu có là gì.
Một khi bạn ghét ai đó thì bất cứ hành động nào của họ bạn cũng khó chịu thôi. Anh ghét hận Lâm Tiêu Tiêu như vậy, Lâm gia lại giở trò sau lưng anh , các món nợ đều đổ lên đầu tôi.
Cả Lâm gia độc ác, cả đời tính kế người khác, tôi là con gái Lâm gia, anh nghĩ tôi với người nhà họ Lâm cùng một bụng cũng không có gì khó hiểu cả.
Anh khá ngạc nhìn tôi ngoài ý muốn, nhưng khi nghe thấy lời đề nghị của tôi lại khẽ nhíu mày khó chịu
"Anh có thể đồng ý với tôi một điều kiện không? Tôi sẽ không lấy bất kỳ một đồng nào từ Mộ gia, cũng sẽ không có bất kỳ yêu cầu quá đáng nào cả. Chỉ cần anh đồng ý điều kiện này. Anh cũng thấy đây là lần đầu tiên tôi cầu xin anh và...cũng là lần cuối cùng."
Coi như em cầu xin anh! Hãy đồng ý đi. Giữa chúng ta chẳng có kỷ niệm gì tốt đẹp về nhau cả. Em muốn sau khi dời xa anh sẽ cho anh một chút ấn tượng đẹp đẽ về em.
Tuy Mộ Thiếu Quân không hiểu được cái điều kiện gì từ người phụ nữ trước mắt nhưng chỉ cần điều kiện không vô lý anh có thể suy xét. Nghĩ vậy anh nói "Điều kiện gì? Chỉ cần không vô lý và trong khả năng tôi sẽ đáp ứng."
Tôi vui mừng nói " Anh có thể dành hai ngày cho tôi được không? Hai ngày...sống như vợ chồng...". Liệu anh sẽ chấp nhận cái điều kiện ngớ ngẩn này không?
"...Cô vẫn chưa bỏ tâm tư sao?" Mộ Thiếu Quân ngây người trong chốc lát, cái điều kiện này cũng ngu ngốc quá đi! Sau khi hồi thần lại anh híp mắt nguy hiểm nhìn tôi như muốn xem xem có sự tính kế ở đây không.
"Anh không cần lo tôi sẽ tính kế gì với anh. Tôi biết thân phận mình ở chỗ nào. Đấu với anh tôi chắc chắn không có khả năng. Nếu anh không đồng ý cũng không sao. Cứ coi như tôi chưa nói cái gì."
Tôi cười khổ trong lòng . Hy vọng cái gì chứ. Biết chắc người ta không đồng ý mà còn mơ tưởng. Nói xong tôi cũng không còn lý do gì để ở lại đây nữa, tôi xách hành lý dời đi.
"Tôi chấp nhận điều kiện." Mộ Thiếu Quân không biết tại sao khi chợt nhìn thấy ánh mắt thất vọng của tôi lại có chút không nỡ.
Dù sao cũng mang danh vợ chồng hai năm, tuy anh ghét hận người Lâm gia nhưng hiện tại Thanh Hoa của anh đã tỉnh lại, những năm tháng dày vò tôi trước đây cũng coi là đủ rồi đi.
Mặc dù không biết lý do tại sao tôi lại đưa ra điều kiện như vậy, mà anh cũng không muốn biết. Dĩ nhiên, điều kiện này anh có thể đáp ứng . Vậy thì liền đáp ứng thôi. Sau này cũng sẽ không gặp lại.
Bước chân chưa chạm tới cửa của tôi chợt dừng lại. Anh chấp nhận thật sao?! Tay tôi run lên lén véo vào đùi mình. Đau quá! Là sự thật rồi! Tôi cố nén vui mừng trong lòng, bình tĩnh quay lại nhìn anh.
"Cuối tuần Hoa nhi sẽ sang Nhật điều trị mắt, tôi có thể tranh thủ hai