Tuyết Dung mở to đôi mắt ngập nước để nhìn những dấu vết xanh tím, vết hôn ám muội trên cổ, trên xương quai xanh và trước ngực mà Lục Thanh Hoa cho cô xem.
Đúng là, cô không thể tự lừa dối mình được nữa!
Cô không biết những lời này Lục Thanh Hoa nói ra có bao nhiêu phần thật, nhưng có một sự thật chắc chắn rằng, hai ngày hôm nay, Mộ Thiếu Quân hoàn toàn không ở với cô.
Anh nói, anh phải đi công tác bên Nhật hai ngày, bảo cô đợi anh về.
Cô vui vẻ đáp ứng sẽ ngoan ngoãn đợi anh về nhà như một người vợ hiền.
Vậy, anh lại nói dối cô ư?
Lừa dối cô!
Lừa cô như thế, trêu đùa cô như thế, cười cợt tình cảm của cô như thế, anh rất vui sao?
Cô không biết Lục Thanh Hoa rời đi khi nào, có lẽ là sau khi nói hết lời kia với cô, cô ngồi thẫn thờ trên ghế, đầu óc mơ hồ lại như không mơ hồ mà nghĩ.
Trong đầu chỉ văng văng lại từng lời nói của Lục Thanh Hoa khi nãy.
Và rồi, cô bật cười, cười mà như khóc, nức nở đến nghẹn đắng cõi lòng.
Đỗ Tuyết Dung ơi là Đỗ Tuyết Dung, sao mày lại luôn ngu ngốc như vậy chứ?
Tình yêu của mày, lại trở thành công cụ trêu đùa của anh!
Tình yêu của cô, hóa ra đối với anh lại rẻ mạt như thế, chỉ xứng đáng làm một công cụ để anh đi chinh phục tình yêu của mình!
Mộ Thiếu Quân….cô là gì chứ?
Cô trong lòng anh rốt cuộc có bao nhiêu phần trọng lượng đây?
Không, chắc chưa từng có trọng lượng. Tình cảm này của cô, luôn là tình đơn phương, anh chưa từng yêu cô, người anh chung thủy từ hai năm trước hay bây giờ có lẽ luôn là Lục Thanh Hoa kia!
Cô, thì ra, luôn tự mình ảo tưởng như thế, luôn tự mình đa tình, xem đi, xem đi, bây giờ thì hay rồi!
Tâm cô, trái tim cô, đều đau đớn lắm!
Ha, vậy giờ bây giờ không cần phải tìm cách khiến anh ký vào đơn ly hôn nữa vì căn bản cô với anh đã ly hôn hơn nửa năm trước rồi còn gì.
Vậy hiện tại, nơi này, cô còn điều gì mà níu kéo nữa, nơi này, Mộ gia, cô đã không có tồn tại thân phận địa vị gì rồi.
Cô ở trong nhà Mộ Thiếu Quân thời gian qua, thì ra chỉ là một sự lừa gạt, một trò đùa tình ái không hơn không kém!
Cô giờ có thể trách ai? Trách Mộ Thiếu Quân sao? Không, người đáng đánh, đáng hận, đáng mắng nhất lại là chính bản thân cô.
Cô ngu xuẩn, ngây ngốc như vậy!
Tại sao chứ?
Tại sao đã bị lừa dối, trêu đùa tình cảm đến thế rồi, cô vẫn không thể nào hận anh được một chút?
Vì quá yêu nên không thể hận sao?
Không, không, cô nào có tư cách hận anh. Cô nên hận chính mình! Hận chính mình bất tài, ngu ngốc như thế này!
Cô yêu anh, cô yêu đơn phương, yêu vụng trộm như thế, cô không có quyền bắt anh phải yêu cô, bắt anh phải đáp lại cô.
Thì ra, là cô tự mình làm tự mình chịu mà thôi!
Lục Thanh Hoa nói đúng, cô là kẻ thứ ba xen vào cuộc tình giữa anh với cô ta. Nếu không có cô, anh và Lục Thanh Hoa hiện tại nhất định sẽ là một đôi tình nhân rất hạnh phúc.
Tuyết Dung nức nở ôm mặt khóc, cô lại không dám khóc to vì sợ nhân viên khác ngoài kia của công ty nghe thấy.
Cũng tốt, vậy cô hiện tại chẳng còn lý do gì mà phải ở lại đây nữa, cũng không còn lý do gì mà tiếp tục níu kéo thời gian để có thể bên cạnh anh.
Cô hận bản thân yếu đuối, nhu nhược đến thế, cô yêu hận không rõ ràng, cô căn bản không đủ sức lực và can đảm để hận người đàn ông ấy.
Cô chỉ có thể nhu nhược ra đi, trả lại cho anh cuộc đời và hạnh phúc anh vốn có.
Chuyện đã như vậy rồi, đúng là quá khéo với dự tính sắp tới của cô mà!
Trái tim cô, linh hồn và thể xác lại đau đớn và khó chấp nhận như thế này?!
Phải làm sao bây giờ?
Rồi cả ngày hôm đó, Tuyết Dung như người mất hồn làm việc, cô không biết mình đã về nhà như thế nào.
Nhà!
Nhà sao?
Đứng trước căn biệt thự lớn này, Mộ Thiếu Quân nói đây là nhà của hai người, là nhà của anh và cô, nhưng sao bây giờ cô cảm thấy nó xa lạ như thế, chua chát như thế!
Mộ Thiếu Quân, thời gian vừa qua anh thực sự lừa dối em sao?
Những lời nói âu yếm ấy, những hành động thân mật dịu dàng ấy, tình ý mênh mang trong mắt anh những khi ấy, tất cả đều là giả dối hết sao?
Không có một thứ gì là thật lòng